Đồng Húc Lãng lại nằm tựa vào ghế salon, sau thắt lưng đột nhiên bị một vật cấn lên, anh rút ra, nhìn, lại là ví da của một người đàn ông. Mở ngăn phía trong ra, lần này lại càng không được, tấm ảnh bà xã tương lai của anh đương nhiên lại bị người khác dấu riêng rồi!
Lâm Sâm Sâm mang nước tới, Đồng Húc Lãng lập tức đem bóp da giấu kỹ, mặt không biến sắc hỏi: "Hôm nay có người đã tới hả?"
Lâm Sâm Sâm liếc nhìn khay trà, cho là mấy gói đồ phía trên kia tiết lộ hành tung, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Lục Tuấn Huy mang đặc sản quê tới đây."
Đồng Húc Lãng ăn dấm mười phần trêu trọc: "Thật ra là anh ta nhớ em chứ sao."
Lâm Sâm Sâm bất mãn giọng điệu của anh, cau mày nói: "Nói chuyện với anh có thể không làm tổn thương người khác hay không, lòng tốt mà bị coi là lòng lừa."
Đồng Húc Lãng bĩu môi, gương mặt giễu cợt: "Chỉ sợ là ‘chồn chúc tết gà’ thôi, không yên lòng."
Lâm Sâm Sâm lườm anh một cái: "Có vài người chỉ thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Đồng Húc Lãng nghe vậy cảm thấy tích giận. Lục Tuấn Huy lại công khai đem hình của Lâm Sâm Sâm lưu giữ trong ví tiền, mỗi ngày có thể nhìn vô số lần, anh là một người bạn trai chính thức nhưng ngay cả hình của cô để xem cũng không có. Hết lần này tới lần khác, Lâm Sâm Sâm lại có những câu bảo vệ Lục Tuấn Huy, cái này không khác nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-tot/2735523/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.