“Lão Trương, thây đang cố gắng xây dựng mối quan hệ đấy à. Nếu cậu ấy sẵn lòng giúp đỡ thầy, thầy sẽ nhận được sự giúp đỡ rất lớn đó nha.”
Giáo sư Trình nhìn Trương Cảnh Niên với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Ha ha, tôi không giấu thầy, đại khái là như thầy nói đó.”
Trương Cảnh Niên mỉm cười và không né tránh bất cứ điều gì.
“Vậy tôi cũng đi, nhỡ đâu tôi và cậu ấy lại hợp ý nhau hơn. Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy dùng kim châm, trên tay còn có chút đồ nữa, tôi cũng có nghiên cứu về châm cứu.”
Giáo sư Trình ưỡn ngực tự tin nói.
“Tôi cũng đi."
“Mọi người đều đi, tôi cũng đi.”
“Tôi cũng muốn làm quen với người đồng nghiệp mới này.”
Các giáo viên và giáo sư có mặt lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
“Được rồi, tôi nghĩ cũng sắp đến giờ rồi, chưa đầy ba mươi phút nữa sẽ tan lớp, chúng ta hãy gọi những đồng nghiệp khác đi bộ đến dãy nhà giảng dạy thứ hai chắc cũng vừa kịp lúc.”
Lưu Quốc Đông nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người.
“Tốt nhất là nên đến đó sớm chút đi. Bộ xương già này của tôi, di chuyển cũng có chút không thuận tiện lắm.” Trương Cảnh Niên mỉm cười nói.
Thực tế thể chất của ông cũng không tệ, tuy đã lớn tuổi, phải chống gậy nhưng nhìn có vẻ hoạt bát, không hề giống một ông già đang già chút nào.
Nói xong, cả nhóm rời khỏi phòng giám sát và chuẩn bị đi đến tòa nhà giảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-toan-nang-cua-hoa-khoi/3419539/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.