Chung Vân Hải suy nghĩ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Khi còn sống sư phụ tôi cũng không thích để ý đến những chuyện đó. Về phương diện này, tôi theo sư phụ của tôi, ông cứ gọi tôi là Thiên Bách đi.” Diệp Thiên Bách nói tiếp.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không từ chối nữa”
Chung Vân Hải cười nói, ông là lão cáo già, ông biết Diệp Thiên Bách nói như vậy là muốn xoá đi ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Xem ra Diệp Thiên Bách rất hài lòng với cháu gái của ông rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chung Vân Hải rất vui vẻ.
“Nhân tiện, Thiên Bách, tối hôm qua cậu và Tiểu Hi sống chung có gì vui sướng không?”
Chung Vân Hải mỉm cười.
Diệp Thiên Bách nghe xong lời này, khuôn mặt hơi đỏ bừng. Những lời này sao lại có chút khác thường. Sống chung có gì vui vẻ là có ý nghĩa gì?
Chung Linh Hi đương nhiên cũng đánh hơi được lời này không bình thường, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, da mặt của cô mỏng hơn Diệp Thiên Bách nhiều.
Cô không biết ông nội cố ý hay vô ý.
“Ông nội, lời này của ông nghe sao có cảm giác là lạ?”
Chung Linh Hi đỏ mặt nói.
“Sao lại lạ? Tối hôm qua hai người không sống chung à? Không phải hai người ở chung một nhà, sinh hoạt chung, đó chính là sống chung vui vẻ rồi còn gì” Chung Vân Hải khá thẳng thắng.
Chung Linh Hi nghe vậy, đầu hiện vạch đen, ông càng nói càng thái quá, không hợp thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-toan-nang-cua-hoa-khoi/3401564/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.