Lăng Thiếu Phong chầm chậm đeo lên tay của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên:" Tôi đeo rồi. "
" Lăng Thiếu Phong! Một khi đeo là mãi mãi đó! "
" Được! Chục kiếp cũng được. ''
Không khí trong xe chợt lặng đi, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Giọt lệ không rõ nguyên nhân rơi xuống, nước mắt thúc đẩy từ dưới đáy lòng.
Phải chăng đây là nước mắt của sự hạnh phúc?
Lăng Thiếu Phong thở ra một hơi dài, kéo cô vào lòng ôm chặt không buông, thủ thỉ:" Đeo rồi, chạy không thoát đâu. "
Trong cái ôm ấm áp của anh, đôi tay bất tri bất giác mà quàng lấy eo anh. . Hãy 𝐭ì𝐦 đọc 𝐭𝑟a𝒏g chí𝒏h ở ﹎ T𝑹u𝖬T𝑹𝖴YE𝐍.ⅴ𝒏 ﹎
" Đói. '' Đường Noãn bỉu môi, vẻ mặt đáng thương nhưng lại có phần đáng yêu khiến Lăng Thiếu Phong không nhịn được phì cười.
Anh nhéo lấy đôi má hồng ấy, khóe miệng khẽ nâng lên:" Được."
Lăng Thiếu Phong đưa cô tới quán mà hai người thường dùng.
Đây là một nơi có kỷ niệm đặc biệt giữa hai người.
Tại nơi này, cô bỏ đi sự tự tôn cầu xin anh.
Tại nơi này, anh cứu cô khỏi đám lưu manh.
Tại nơi này, anh đưa cô về nhà và sảy ra quan hệ không nên có.
Tại nơi này, cô biết, cô thích anh rồi.
Khi Diệp Tử Hàn về tới nhà trời cũng đã tối, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Trên bàn là những món ăn đơn giản nhưng lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Đôi khi những điều đơn giản sẽ lã những điều hạnh phúc nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-thay-the-tro-dua-hon-nhan/475226/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.