Hai người nằm trên giường đưa lưng về nhau, ở giữa dường như có một vết ngăn, một bức tường khiến họ không thể chạm vào đối phương.
Hai con người, hai trái tim đều đang rỉ máu...
Một giọt lệ ấm thấm vào trong áo gối.
Một gương mặt bình thản nhưng sao đáy mắt ấy chỉ còn bi thương?
°°°
Khi Trương Tiểu Nặc tỉnh dậy, Diệp Tử Hàn đã đi mất. Cô gượng người đi xuống giường, nhanh chân lẹ tay rửa mặt rồi đi tới quán coffee.
Hôm nay dậy hơi trễ, khi cô tới Đường Noãn đã mở cửa và dọn hết mọi thứ. Bây giờ đã gần mười giờ, quán cũng thưa thớt người.
Trương Tiểu Nặc đi vào trong quầy, thở ra một hơi.
" Vẫn ổn chứ? "
Đường Noãn xoay người nhìn cô, ánh mắt có phần dò xét.
Trương Tiểu Nặc thản nhiên gật đầu nhưng bộ mặt xuống sắc kia, quầng thâm kia đã nói lên tất cả.
" Muốn tới thì sẽ tới thôi. "
Nhưng lại không ngờ, nó sẽ khiến cô đau lòng đến thế.
Đường Noãn ấp a ấp úng nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra: " Nếu không yêu thì buông tay đi. "
Cả người cô bất chợt khựng lại, trái tim nhỏ vô thức nhói lên.
Không yêu sao?
Bàn tay phải sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay, H&N forever love, Hàn và Nặc mãi mãi một tình yêu.
Mãi mãi một tình yêu.
Khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ, Trương Tiểu Nặc siết chặt bàn tay, nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng.
Anh là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa hôn nhân của anh thôi.
Không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-thay-the-tro-dua-hon-nhan/475209/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.