Đường Noãn cầm lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe:" Nặc Nặc, buông xuống đi, được không? Quá khứ đó tuy rất tốt, rất đẹp nhưng nó đã qua rồi... "
Giọt lệ không nghe lời mà rơi xuống:" Trương Tiểu Nặc, không phải cậu không buông được mà là cậu không muốn buông, không hề muốn buông... "
Trương Tiểu Nặc kìm chế giọng nức nở, gương mặt nhỏ nhắn đầy những giọt lệ, trắng bệt không giọt máu:" Làm sao có thể quên? Đường Noãn, không phải chính cậu cũng không quên được sao?! Mọi chuyện thành ra như vậy tất cả tất cả đều vì cậu! "
Dứt lời, Trương Tiểu Nặc như mất hết lý trí chạy thẳng ra ngoài cửa, như một người khờ đi trên đường không phương hướng. Lúc này cô mới phát hiện, ngoài nhà Diệp Tử Hàn ra không còn nơi nào cô có thể đi...
Nhưng, nơi đó cũng không phải là nhà cô...
Đường Noãn đứng ngây người, nước mắt không ngừng rơi, rơi mãi, rơi mãi.
Đúng, sao cô có thể quên bản thân là người gây ra mọi chuyện?
Sao cô còn có tư cách để khuyên Trương Tiểu Nặc quên đi quá khứ? Chính bản thân cô còn chìm đắm trong quá khứ kia mà?
Những người khách đều im lặng không ai dám hé một lời. Thậm chí có người bỏ tờ tiền trên bàn, lặng lẽ đi về.
Không biết bao lâu, quán không một ai nữa. Đường Noãn lau đi những giọt lệ trên má, đóng cửa.
Cô đơn đi trên đường, cứ đi mãi đi mãi. Ánh mắt dừng ở người con gái đang ngơ ngác ngồi trên đường, vô thức chạy tới.
" Trương Tiểu Nặc! "
Trương Tiểu Nặc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-thay-the-tro-dua-hon-nhan/269465/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.