Hắn không đi một mình, bên cạnh hắn có một cô gái, hắn che ô, kéo cô gái về phía sau hắn.
Đôi môi Tô Lạc run rẩy, có phải nhìn nhầm người, người này không phải Vũ Nhiên của cô, không phải Vũ Nhiên nắm chặt tay cô, không phải, nhất định không phải.
Cô cảm nhận hốc mắt mình nóng rực không có cách nào thừa nhận, trong cổ họng nghẹn lại, cô muốn tiến lên, nhưng hai chân của cô như bị đóng đinh tại chỗ, mặc dù cô cố gắng dùng sức, đều không thể di chuyển nửa bước, cô cứ như vậy nhìn bọn họ trong chiếc ô, đó như bầu trời chỉ của riêng họ.
Vậy còn bầu trời của cô, bầu trời của cô ở nơi nào, cô phải làm sao đây?
Gương mặt Vũ Nhiên lạnh như băng, lại có chút đơn độc, buồn như mùa thu.
Hắn đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, đột nhiên xoay người. Thấy được cô gái kia, quần áo ướt đẫm dính sát trên người cô, những sợi tóc ướt dính chặt lên mặt cô, mưa khiến cho gương mặt cô tái nhợt gần như là trong suốt, cảm giác như cô sắp biến mất.
Bàn tay Vũ Nhiên nắm chặt lại, mở to đôi mắt.
“Lạc Lạc…” Hắn gọi một tiếng, chiếc ô trong tay rơi xuống mặt đất, khiến hắn và cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang đều bị lộ trong mưa.
“Nhiên.” Cô gái gọi theo hắn, Vũ Nhiên bỏ lại cô, bỏ lại cả chiếc ô trên mặt đất, dùng sức chạy thật nhanh về phía Tử Lạc.
“Nhiên…” Cô không cam lòng gọi tên Vũ Nhiên một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/185709/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.