Người đàn ông này là một người đàn ông sắt đá, cô đã khiêm nhường như vậy, vì sao anh vẫn cách xa cô như thế, vì sao chứ… Anh còn yêu một cô gái vô cùng bình thường, làm sao cô có thể cam tâm được, sao cô có thể không ghen tị chứ.
Trên đời này không có gì mà cô, Tề Trữ San không chiến được, vĩnh viễn không có.
Nếu như lúc trước chính là tò mò, bây giờ chính là muốn giữ lấy, nhất định phải đạt được.
Cô cầm chặt cái chén trong tay, từng bước một đến gần anh, đứng bên cạnh anh, cũng nhìn thấy tất cả bên ngoài cửa sổ, trừ bỏ đèn đường, cô thật nhìn không ra bên ngoài cửa sổ có cái gì đáng nhìn?
Hàng trăm ánh mắt, hàng trăm vẻ mặt khác nhau, mà cô ở trong mắt anh, vốn không phải là duy nhất.
Ngón tay của cô run rẩy đưa chiếc ly về phía anh, cuối cùng anh cũng cầm lấy chiếc ly trong tay cô.
Ôn Vũ Nhiên không vội uống.
Dũng khí Tề Trữ San nổi lên, cũng cầm lấy một chiếc ly, “Ly này xem như em cảm ơn anh, coi như là giúp em thoát khỏi sự tương tư mấy ngày nay, được không?” Trên gương mặt xinh đẹp có chút thương cảm, Vũ Nhiên nắm chặt chiếc ly trong tay, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đưa chiếc ly tới khóe môi, uống một hơn cạn sạch.
Tề Trữ San cũng nở nụ cười, nhìn chiếc ly trong tay hắn, trong mắt ánh lên nét kì quái.
“Tôi phải đi, nơi này rất an toàn, em có thể ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/185704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.