Edit: Ốc SênĐứng trước cửa căn phòng bé nhỏ, cũng là ngôi nhà duy nhất của cô, cô lau khô nước mắt, sau đó mở cửa, trong nháy mắt, cô nhìn thấy con gái bé bỏng của mình đứng ở đó, một cô bé xinh xắn đáng yêu, hai bím tóc buộc cao, đôi mắt to tròn nhìn cô.
“Mẹ…” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại…
“Mẹđã về rồi đây,” Cô cúi xuống, ôm lấy con gái. “Hôm nay, Đồng Đồng có ngoan không? Con đãăn chưa, đồăn mẹđặt trên giường, con ăn hết chưa?”
Cô vỗ về gương mặt con gái, Đồng Đồng mới hai tuổi, nhưng lại rất gầy, bởi vì cô rất hau đổi công việc, nên hai mẹ con cô thường xuyên phải chuyển chỗở.
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, “Đồng Đồng ăn rồi ạ,” cô béđưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một miếng bách bích quy đãỉu vì bị cầm quá lâu.
“Mẹ… Ăn …” Cô bé dưad chiếc bánh đến trước mặt Hà Duyên, ánh mắt nhìn cô. Cô bé này nhỏ như vậy đã biết quan tâm tới mẹ rồi.
“Mẹ không đói bụng, Đồng Đồng ăn đi,” Cô lấy chiếc bánh trong tay con, lại đưa lại cho nó, ánh mắt cô cũng không còn hồng hồng như lúc nãy nữa, đứa con đáng thương của cô, sao nó lại hiểu chuyện đế như vậy, hiểu chhuyện khiến côđau lòng…
“Đồng Đồng, chúng ta phải chuyển nhà…” Cô vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con bé, Đồng Đồng khẽ gật đầu, “Vâng an, Đồng Đồng chỉ cần ở bên mẹ làđược rồi…” Cô bé nghĩ cô bé còn ởđây chưa được bao lâu, đã pahỉ chuyển đi nơi khác, ngay từ khi còn nhỏ, cô béđãđược học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1491013/chuong-351.html