Edit: Ốc Sên 
————————- 
“Mẹ, Đồng Đồng muốn ngủ,” Đồng Đồng xoa xoa mắt, cô bé dựa vào Hà Duyên, nhắm mắt lại. Nhưng, cô bé lại mở mắt ra, khẽ chu môi lên, dù sao cô bé vẫn muốn có một người cha, chỉ là, nếu có cha vậy sẽ không có mẹ, vậy cô bé sẽ không cần cha nữa. 
Lúc Đồng Đồng đang mơ màng ngủ, Hà Duyên đã rời giường, cô dã chuẩn bị xong bữa sáng, đơn giản, giản dị, nhưng cả hai mẹ con côđều thích. 
Đồng Đồng tỉnh giấc, ngồi dậy, sau đó thay quần áo, nhảy xuống giường, cô bé tự rửa mặt, cô béđã bốn tuổi rồi, lớn rồi, không còn bé như Bánh Bao Nhỏ nữa. 
ChờĐồng Đồng đi ra, cô bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ của mình, nhìn chiếc bát Hà Duyên đặt trước mặt cô, “Đồng Đồnng, tí nữa, mẹ sẽđưa con đến nhàông Lê, con nhớ, phải nghe lời, dù sao, chúng ta đang ở nhờ nhà họ, hiểu không?” Côđứa tay xoa đầu con gái, mong con gái có thể hiểu chuyện, vì côđã nợ nhà họ nhiều lắm, nếu không có họ, Đồng Đồng sẽ luôn phải ở nhà một mình. 
“Đồng Đồng biết rồi, mẹ yên tâm, Đồng Đồng rất nghe lời.” Đồng Đồng ăn bát cơm nhỏ, ngoan ngoãn nở nụ cười, Hà Duyên xoa tóc con gái, đây là con gái duy nhất của cô, là hạnh phúc lớn nhất của đời cô. 
Lúc này, tiếng gõ cửa truyền tới, tiếng gõ ngày một lớn, xuyên thẳng vào tai cô. 
Sáng sớm đã ai tới như vậy… Hà Duyên đứng lên, đi ra ngoià, cô nhớ côđã thuê căn nhà này được gần một tuần rồi, nhưng chi phí cần đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1491000/chuong-338.html