Edit: Cún Sô Qôn Cậu bé cầm bình sữa trên tay, đưa lên miệng uống, chớp chớp mắt nhìn mọi người xung quanh, thật là nhiều người, cậu bé tiếp tục uống sữa, tự chơi đùa. Lê An Đồng cẩn thận chăm sóc cháu trai, ông cũng khó hiểu nhìn người nhà họ Vêh, bọn họđang làm cái gìđây, sao mỗi người đều kì lạ như vậy. Vệ Thần đụng nhẹ vào bả vai của anh hai, “Anh hai, có chuyện gì vậy mẹ lại muốn làm cái gì vậy anh?” Hắn thật không hiểu chuyện gìđang xảy ra, hắn vốn đang thay ca cho Duệ Húc, cha mẹ hắn lại bắt hắn vào đây, nếu không vào bà sẽđoạn tuyệt quan hệ với hắn, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy. Vệ Liên đưa mắt đánh giá từđầu tới chân Vệ Thần, ” Chuyện em làm, em tự biết.” Vệ Thần nghe hắn nói đưa tay lên sờ mặt mình, hắn không hiểu là hắn đã làm chuyện gì, hắn có làm chuyện gìđâu. Mà gần đây hắn cũng không có chọc giận mẹ hắn, thậm chí hắn còn nhờ Tô Lạc để cho hắn một bộ trang sức đẹp nhất, làm quà sinh nhật ẹ hắn, lúc đó mẹ hắn còn rất vui, còn luôn nói hắn làđứa con ngoan. “Anh cả’’ Vệ Thần quay đầu lại, hỏi cái người có bộ mặt lạnh chẳng khác Duệ Húc là mấy. Anh cả chính là lườm hắn một cái, “Lúc nữa em sẽ biết,” Vệ Thần lại đưa mắt nhìn cha hắn, Kết quả, cha hắn trừng mắt nhìn hắn, cũng không nói gì. “Húc, bác muốn biết chuyện vềĐồng Đồng,” Nhất Phàm quay đầu nhìn về phía Duệ Húc, Duệ Húc ngồi thẳng người lên, “Bác gái muốn hỏi chuyện của Đồng Đồng?” Hắn hỏi lại Nhất Phàm. Nhất Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “A, bác gái, Đồng Đồng là con của thư kí làm việc cho cháu, côấy có quan hệ rất tốt với Tô Lạc, lúc trước, Đồng Đồng đã tới đây ở cạnh Tô Lạc, vì Hà Duyên rất bận, cho nên, Đồng Đồng luôn ởđây.” Tô Tử Lạc khẽ nhíu mày hỏi, “Bác gái, xin hỏi Đồng Đồng đã làm gì không đúng sao?” Cô bé luôn rất ngoan, chưa từng không nghe lời, có phải cô béđã làm gì sai, làm cho họ tức giận. “Vậy cha của Đồng Đồng đâu?” Cố Nhất Phàm lại hỏi, Vệ Thần vừa định trả lời lại thì bị Cố Nhất Phàm hung hăng lườm, “Vệ Thần, con tốt nhất là câm cái miệng lại ẹ, từ giờ con đừng nói gì cả,” Vệ Thần nghe xong đành ngậm miệng vào, được rồi, hắn sẽ không nói, cái gì hắn cũng không nói, hắn lại đưa mắt nhìn cha. ‘Cha, sao lúc trước cha lại lấy một người phụ nữ hung dữ như vậy, nhà chúng ta có bốn người đàn ông, sao lại đáng thương như vậy,?’ VệĐông khẽ nhăn trán, ông cũng là không có cách nào, ông sợ vợ, hơn nữa ba đứa con ông cũng rất sợ mẹ nó. “Cha Đồng Đồng?” Tô Tử Lạc suy nghĩ một lúc, rồi thành thật trả lời, “Hà Duyên nói Đồng Đồng không có cha, côấy cũng không nói cha Đồng Đồng đã xảy ra chuyện gì, trước giờ chỉ có hai mẹ con họ nương tựa vào nhau, cuộc sống rất vất vả, tuy rằng côấy không nói ra, nhưng cháu có thểđoán được, vìĐồng Đồng bị bệnh tim, tiền kiếm được đều để cho Đồng Đồng chữa bệnh, Đồng Đồng đã bốn tuổi mà gầy yếu nhìn như một cô bé hai tuổi.” Vừa nghe tới Đồng Đồng bị bệnh tim, trái tim Nhất Phàm như ngừng đập, bà vội đứng lên, “Cháu nói gì, Đồng Đồng bị làm sao, nó bị làm sao?” Bà cũng không biết vì sao mình lại lo lắng tới như vậy, chỉ vì nghe tin đứa bé kia có bênh, bàđã rất đau lòng. Hy vọng, điều bàđoán là sai, nếu không, bà thật sự không biết có tha thứ nổi ình không. Tô Tử Lạc bị Cố Nhất Phàm dọa giật mình, Lê Duệ Húc ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng trấn an cô. Tất cả mọi người đều bị Cố Nhất Phàm đột nhiên kích động dọa sợ, ngay cả Bánh Bao Nhỏ cũng ngưng uống sữa, mở to mắt nhìn bà. Lê An Đồng vội vàng vỗ về bả vai Bánh Bao Nhỏ, đem bình sữa đặt lên miệng cậu bé, hiện tại so với tất cả mọi thứ, sữa vẫn có sức hấp dẫn nhất với cậu bé. Bánh Bao Nhỏđưa tay ôm lấy bình sữa, tiếp tục uống, ánh mắt vẫn nhìn vào Cố Nhất Phàm, ánh mắt màu trà giống hệt ánh mắt ông nội, trong sáng đáng yêu. “A, xin lỗi,” Rốt cục Cố Nhất Phàm cũng phát hiện bản thân quá kích động, bà xấu hổ cười cười, sự kích động của bàđã dọa tới mọi người, còn có Húc nhỏ kia nữa, hiện tại ai cũng chúýđến bà, đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào. “A, không có việc gì, không có việc gì,” Ninh Nhiên vội vàng an ủi bà. Không hiểu sao đột nhiên Nhất Phàm lại kích động như vậy, còn hành động kì lạ nữa, bà quay đầu nhìn bốn người nhà họ Vệ, trừ Vệ Thần ra, ba người còn lại đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. Lê Duệ Húc nắm lấy tay Tô Tử Lạc, làm cho nàng bớt lo lắng, “Không có việc gì, em cứ nói đi,” Hắn nhỏ giọng nói bên tai Tô Tử Lạc, “Bàấy là người tốt, có lẽ bàấy rất thích Đồng Đồng nên lo lắng cho con bé.” Tô Tử Lạc khẽ gật đầu mới tiếp tục nói, chỉ là bị mọi người nhìn chằm chằm khiến cô có chút áp lực. Nhưng ởđây ngoài cô ra, không còn ai biết chuyện của Hà Duyên vàĐồng Đồng nữa. “Là như vậy,” Tô Tử Lạc khẽ mím môi, sau đó mới mở miệng. “Đồng Đồng bị bệnh tim, bác sĩ nói có thể do di truyền, mà Hà Duyên lại không bị bệnh này, nên chỉ có thể là di truyền từ cha.” Cô vừa nói xong, bốn người nhà họ Vệđều đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía Vệ Thần. Hai mắt Vệ Thần trừng lớn, miệng hắn há ra rồi lại ngậm vào, vì mẹ hắn đã nói rồi, hắn không được mở miệng, cho nên, hắn sẽ ngậm miệng vào, chỉ là bệnh của Đồng Đồng thì liên quan gì tới hắn, cũng đâu phải hắn làm Đồng Đồng bị bệnh. Cố nhất phàm dùng sức bóp chặt tay chồng, VệĐồng làm mặt khổ, ông cố gắng chịu đựng, ba đứa con trai của ông nhìn ông với ánh mắt đồng tinh, trong lòng âm thầm nghĩ may mắn, may mà người ngồi cạnh mẹ là cha chứ không phải họ, nếu không người phải chịu đau chính là họ. VệĐông nhìn thoáng qua ba đứa con, bất đắc dĩ thở dài, lần này, thật khó mà bảo toàn thân thể, Cố Nhất Phầm lấy một tấm ảnh trong ví ra, đưa cho Tô Lạc, Tô Lạc khó hiểu nhận lấy, sau đó nhìn Duệ Húc, Húc, cuối cùng thì chuyên gìđang xảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]