“Bánh Bao Nhỏ, mẹ con đang mệt, khi nào tỉnh lại mẹ sẽ bế con,” Thiếu Triết đem bình sữa đặt vào tay Bao Bao, ôm cậu bé ngồi xuống, Bánh Bao Nhỏ tủi thân ôm bình sữa bắt đầu uống, hàng lông mi dài ướt sũng. Nhưng cậu bé cũng đá biết điều không náo loạn nữa.
Thiếu Triết đưa tay vuốt ve tóc Bao Bao, hắn nhìn ra cửa sổ, bầu trời tối đen, không biết người kia thế nào.
“Bánh Bao Nhỏ, hắn thực sự yêu thương hai người, yêu đến ngay cả cha cũng cảm động,” Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, không biết cha mình đang nói gì, “Cha biết con không hiểu, ngoan, cứ uống sữa của con làđược rồi.”
Hắn vỗ vỗ vào mặt Bao Bao, ánh mắt lại rơi trên người Tô Lạc.
“Tử Lạc, anh không cần gì cả, anh chỉđể tâm tới lựa chọn của em,” vẻ mặt có chút lạnh nhạt nhưng cũn không cách nào xóa đi vẻ u sầu, hành trình tới Trung Quốc lần này, dường như hắn bắt đầu hối hận.
Khi Tô Lạc tỉnh lại, gần như đã sang ngày thứ hai, cô mở mắt ra, ý thức vãn mơ hồ, nhìn nơi xa lạ này, một lúc lâu, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.
Khi cô nhìn thấy Bánh Bao Nhỏđang ngủ trên giường bên cạnh, mới nhớ ra.
Bánh Bao Nhỏ… Lê Duệ Húc… Cô vội vàng ngồi dậy, đi xuống giường, cũng không đểý thân thể mình đang thế nào. Cô ngồi cạnh giường bệnh Bao Bao, nhìn con trai đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn mềm, trên gương mặt vẫn còn mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490952/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.