“Bánh Bao Nhỏ,” cô ngẩng đầu lên, cả kinh, thấy được gương mặt quen thuộc, còn có hơi thở phang phất mùi thuốc lá, thật quen thuộc.
Lê Duệ Húc, sao hắn lại ởđây?
Duệ Húc một tay ôm Bánh Bao Nhỏ, một tay cời áo khoác, khi cởi áo, hàng lông mày hắn nhíu lại, có chút không thoải mái, hắn biết miệng vết thương lại bị hở ra, nhưng nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng, hắn lại nở nụ cười, con hắn thật làđáng yêu.
Bao Bao chính là bảo bối của hắn, là niềm kiêu ngạo của hắn, làđứa bé xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, hắn đắp áo khoác lên người Bao Bao, đàn ông là phải cóý sức khỏe, ý chí, khác hẳn với phụ nữ, hắn chỉ cần nhẹ nhàng một chút làôm lấy Bánh Bao Nhỏ, sau đó có thể dùng cơ thể che mưa che gió cho nó, Bao Bao đắt tay lên miệng mút mút, ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực hắn.
“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về,” Một tay ôm Bao Bao, một tay cầm chiếc ô lớn che cho cô, cảm giác như hắn đang che trở cả thế giới của mẹ con cô, thật an toàn, cảm xúc như người một nhà, nhưng Tô Lạc lại đứng nguyên ởđó, chân giống như bịđóng đinh, không nhúc nhích.
“Mưa lớn,” Duệ Húc không ép cô, hắn đang ôm Bánh Bao Nhỏ, không ai đểý cánh tay cầm ôđang run lên, hôm nay hắn cảm thấy thật may mắn vì mặc áo màu đen chứ không phải màu trắng, nếu không sẽ bị lộ vết máu chảy ra, vết thương của hắn, không hề nhẹ chút nào.
Bàn tay Tô Lạc khẽ run lên, nắm lại, Bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490940/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.