Hắn ngồi xuống, mở túi ra… Lật từng tờ từng tờ, lông mày nhăn ngày càng chặt, cuối cùng cả gương mặt đều lộ ra sự u ám nặng nề.
“Húc, cậu có biết, bệnh của cậu vẫn chưa được rõ ràng,” Đoàn Hạo lầm bầm nói, rồi cất giấy xét nghiệm vào trong túi, mở cửa đi ra ngoài, cảm giác hơi thở thật nặng nề, kết quả xét nghiệm vẫn luôn đặt ởđây, dường như chưa có ai từng xem qua.
Duệ Húc đi ra ngoài, hắn đã thay một bộ quần áo mới, đây làĐoàn Hạo mua cho hắn, bộ quần áo kia đầy nước và máu, đã không thể mặc được nữa. Mở cửa xe, Duệ Húc nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay bị thương.
Đoàn Hạo hỏi hắn cóđau không….
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười thật chua xót, hóa ra… Đây làđau… Cảm giác như này sao.
Hắn ngồi vào ghế lại, trong xe tĩnh mịch, hắn lấy di động, màn hình điện thoại đen xì, lâu không động vào, không biết đã có bao nhiêu cuộc gọi tới. Hắn chợt nhớ ra, di động cũng bị dính nước biển, sớm đã hỏng rồi.
Bàn tay hắn khẽ nắm lại, may mắn là bị thương ở tay trái, nếu không hắn sẽ phải trở thành phế nhân vài ngày.
Trong công ty, hắn đi thang máy lên tầng bốn năm, Hà Duyên đang đứng đó lo lắng chờ hắn, khi nhìn thấy hắn đi tới, “Tổng tài, tổng tài Bạch Thịđang chờ ngài ở trong phòng làm việc, chúng tôi không thể liên hệđược với ngài, thật xin lỗi,” Hà Duyên vội nói, tùy rằng quan hệ của cô và Thiếu Triết không tới mức xa lạ như vậy, nhưng việc tư là việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490937/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.