Hắn rút tay ra khỏi túi áo, từng bước từng bước, nặng nề đi về phía cửa, không biết lần sau sẽ là bao giờ hắn mới được nhìn thấy họ… Đi tới cửa, hắn đứng cạnh Tô Lạc, theo góc độ này, hắn có thể hàng lông mi dài cô khẽ động, như một ánh sáng rơi vào lòng hắn, cảm giác này thật tuyệt vời… Cho dù chỉ là đứng cạnh, hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vợ…” Giọng nói hắn ôn hòa, dịu dàng, đây không giống giọng nói của Duệ Húc nhưng lại từ chính miệng hắn phát ra. Tô Lạc ngẩng đầu, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen lớn đứng trước mặt cô, sau đó là hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cả người cô khẽ run, vẫn giống hơi thở của hai năm trước, mùi thuốc lá thoang thoảng xộc thẳng vào mũi cô. Ánh mắt cô thoáng qua gương mặt Duệ Húc, để lại cho hắn một ánh mắt mờ mịt. Môi của hắn chạm vào má cô, nhẹ nhàng nói một câu rồi liền xoay người rời đi, hắn bước đi thật nhanh, như một cơn gió thoảng qua lại vô cùng thê lương. Tô Lạc đưa tay chạm vào má, thất thần nhìn hắn lái xe đi, cuối cùng, một giọt nước mặt theo khóe mi rơi xuống, từ từ chảy xuống, vỡ tan trên nền đất giống như trái tim cô Hắn nói, “Vợ, anh yêu em…” Hắn nói rất nhẹ, rất nhẹ nhưng vì sao khi vào tai cô lại nặng nề đến thế… Cô đưa tay bịt kín miệng, chỉ sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng. Hắn có biết, thực sự có biết? Đã quá muộn…. Trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490927/chuong-265.html