Tô Lạc xoay người, tiếp tục pha sữa, động tác của cô chậm đi rất nhiều, đôi khi không nhịn được lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai cô truyền tới tiếng mưa rơi, dường như mưa ngày một lớn hơn.
Cô pha cho Đồng Đồng một cốc sữa, pha cho Bao Bao một bình sữa, cô đi ra ngoài, Đồng Đồng vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa rơi, Bánh Bao Nhỏ cũng học bộ dáng của cô bé, Đồng Đồng nhìn mưa còn không biết Bao Bao đang nhìn cái gì.
“Mẹ…” Bao Bao thấy Tô Lạc đi ra, vội chạy tới, “Mẹ, Bao Bao, sữa sữa…” Cậu bé đã nhìn thấy bình sữa trên tay cô, liền đưa tay đòi ăn.
Tô Lạc đưa bình sữa vào tay Bao Bao, cậu bé vội ôm lấy bình sữa đứng ở đó uống.
“Của con này,” Tô Lạc đứng phía sau Đồng Đồng, đưa cốc sữa cho cô bé.
“Cám ơn dì,” Đồng Đồng nhấn lấy cốc sữa, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, “Dì, chú kia vẫn đứng ở đó, chú ấy không lạnh sao?” Đồng Đồng uống một ngụm sữa, ngước mắt lên nhìn Tô Lạc, cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, cô đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, trong làn mưa mọi thứ trở nên mờ nhạt, nhưng hình bóng người đàn ông kia vẫn rất rõ ràng. Hắn cứ đứng ở đó, giống như một pho tượng, có thể nhìn rõ nước mưa theo tóc hắn chảy xuống, quấn áo trên người gần như bị ướt hết.
“Mẹ, ôm ôm,” Bao Bao đưa tay ra, Tô Lạc đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm ngăn cản mọi thứ ở bên ngoài, ngăn tiếng mưa, ngăn hình bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490921/chuong-259.html