Người phụ nữ có chút khó xử, trên gương mặt cô mang theo một chiếc kính kiểu dáng rất già, dựa vào làn da mịn màng của cô đoán được cô vẫn còn trẻ. “Mẹ… Bao Bao cần chị… Chị…” Hai chân Bánh Bao Nhỏ không ngừng đạp lên đạp xuống, nước mắt chảy xuống không ngừng, trông thật đáng thương. Bé gái cũng kéo tay áo mẹ mình, cứ đứng im nhìn, bé gái không nói gì, nhìn chằm chằm Bao Bao. Tô Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong căn nhà Tô Lạc đang ở tạm khi ở Trung Quốc, Bánh Bao Nhỏ người lắc la lắc lư ôm rất nhiều đồ chơi từ trong phòng mình chạy ra, Bao Bao chạy đi chạy lại mấy lần, ôm hết cái này tới cái kia, cũng không sợ mình mệt. Bao Bao toàn bộ đồ chơi chất thành đống trước mặt Đồng Đồng. “Mẹ… Kẹo kẹo…” Bánh Bao Nhỏ lắc lư chạy tới, xòe bàn tay nhỏ ra, Tô Lạc lấy đồ ăn vặt ra đưa cho nó, Bao Bao ôm chặt lấy, cả người lắc lắc, đem toàn bộ đặt trước mặt Đồng Đồng, cười thật đáng yêu, “Chị chị… Ăn ăn…” “Bánh Bao Nhỏ có thể rất cô đơn, nó vẫn luôn chỉ có một mình” Tô Lạc nhìn hai đứa trẻ đang chơi với nhau, đúng là thế giới của trẻ con, người lớn không có cách nào bước vào. “Đồng Đồng cũng vậy, vì công việc của tôi quá bận, con bé hay phải ở nhà một mình, nhưng nó rất ngoan, cũng rất nghe lời,” Người phụ nữ nói tới đây, dường như nhớ ra điều gì đó, hốc mắt hồng lên. “Đúng rồi, tôi là Hà Duyên, Duyên trong Duyên phận…” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490901/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.