Đêm dài tĩnh lặng, chỉ có một mình hắn, tiếng hít thở đều đều, tiếng tim đập, dường như trên thế giới này chỉ còn một mình hắn mà đúng là chỉ có mình hắn. Hắn đi lên tầng, không đi tới gian phòng của mình mà lại bước tới mở cửa gian phòng Tô Lạc, hắn đặt chiếc cặp xuống, một người nằm trên giường lớn, nơi này thật lạnh lẽo, bụng của hắn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng. Hắn đói bụng, thực sự rất đói, nhưng hắn lại nghĩ muốn nằm ở đây. “Cục cưng, có phải con đang rất hận cha phải không, hận cha không để cho con được sinh ra,” Hắn nhìn nhìn tay mình, đột nhiên cơn đau dạ dày ập tới, hắn đưa tay ôm lấy bụng, trên trán lấm tám mồ hôi không ngừng chảy xuống. “Cục cưng, đây là con trừng phạt cha sao, cục cưng, cha không thể không nằm mơ về con, không biết khi con lớn lên sẽ như thế nào, giống cha hay giống mẹ đây…” Duệ Húc đau đớn ngồi dậy, thân hình to lớn co lại trên giường lớn, Tô Tử Lạc đã từng ngủ ở đây. “Mẹ…” Bao Bao đột nhiên khóc lớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo Tô Lạc, lông mi dài đẫm nước, “Mẹ, Bao Bao đau đau…” gương mặt hồng lên vì khóc. Tô Lạc vội vàng ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, cục cưng khóc khiến cô đau lòng “Cục cưng, nói ẹ con đau ở đâu?” Bao Bao vừa khóc, cô cũng muốn khóc theo, Bao Bao lắc đầu, ôm cổ cô cọ mặt mình vào. Thiếu Triết nghe thấy tiếng Bao Bao khóc cũng đẩy cửa đi vào, quần áo mới thay được một nửa, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490888/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.