“Húc, cứu con của chúng ta, cứu cứu đứa bé…” Trữ San dùng sức nắm chặt tay áo Duệ Húc, trong mắt đầy hận thù nhìn Tô Lạc chằm chằm. “Húc, cô ấy muốn giết con của chúng ta, muốn giết còn của em.” Trữ San dính chặt vào trong lòng hắn, giọng nói hoảng hốt, nhưng ánh măt lại bình tĩnh tới đáng sợ. “Tôi không có, không có… Là cô ấy kéo tôi…” Tô Lạc muốn giải thích, nhưng ánh mắt lãnh khốc như băng của Duệ Húc đã nhìn về phía cô, ánh măt màu trà chỉ còn lại sự căm hận, cực kì chán ghét. “Không phải tôi, thực sự không phải,” Tô Lạc muốn nói cho hắn biết sự thật, cô không làm gì cả, là tự Trữ San ngã, giờ cô mới phát hiện, chính bản thân mình rơi vào cái bẫy của Trữ San nhưng sao cô ấy có thể làm như thế, sao lại có thể lợi dụng con mình. Đứa bé mỏng manh như vậy, cô ấy thực sự không sợ sao? Tô Lạc theo bản năng đưa hai tay ôm bụng, Duệ Húc ôm lấy Trữ San, đột nhiên giơ chân, đạp mạnh lên bụng Tô Lạc, cô mở to mắt mình, không thể tin được, hắn đang làm gì… Cô bị hắn đạp ngã trên mặt đât, ngón tay dường như đã bị hắn đạp gãy, nhưng tay cô không hề đau, mà bụng cô rất đau, giống như một thứ gì đó bị kéo ra vậy, đau muốn chết. “Tô Tử Lạc, nếu đứa bé trong bụng Trữ San có việc gì, tôi sẽ để cả nhà cô chôn cùng nhau,” Tô Lạc cảm giác thân dưới có thứ gì đó đang chảy ra, ánh mắt cô sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490869/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.