Trữ San sững sờ ngồi trên giường, không còn chút cao ngạo nào nữa, bây giờ cô cái gì cũng không có, thực sự cái gì cũng không có… Hai người đàn ông đứng ngoài cửa, mỗi ng đứng một bên, đôi mắt Vũ Nhiên khép hờ, quét qua Duệ Húc, ánh mắt sắc lạnh thêm vài phần. “Tôi không hi vọng chuyện này tái diễn, anh đừng có quên, đứa bé kia cũng có thể là của tôi, có lẽ không lâu nữa, chúng ta sẽ biết đứa bé là của ai.” Duệ Húc đựa vào bên tường, bức tường lạnh như băng, nhất thời hắn lại cảm thấy lạnh lẽo. “Tôi cũng không muốn chuyen này xảy ra, cho nên Tô Lạc giao cho anh, không có cô ta ở cạnh, Trữ San sẽ àn toàn hơn,” Duệ Hú lãnh đạm nói, coi một con người như món hàng đẩy qua đẩy lại mà cũng không có chút phản ứng. Ngón tay Vũ Nhiên nắm chặt, “Đó là chuyện của anh, không quan hệ tới tôi, anh đừng quên, bây giờ, tôi vẫn là người chồng hợp pháp của cô ấy.” Duệ Húc khẽ mím môi, đúng lúc bác sĩ đi ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hai người đàn ông đều nhìn về hướng bác sĩ, áp lực như vậy một người bình thường khó mà chấp nhận được. “Cô ấy không sao chứ, còn đứa bé?” Duệ Húc bước lên, giọng nói bình tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phấp phồng, đã bán đứng hắn, và hắn cũng không hề phát hiện vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như thế. “Hai người yên tâm đi, phu nhân cùng đứa bé đều khỏe, chỉ là sau này cần chú ý những chuyện như vậy,” Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490865/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.