Tô Lạc muốn từ chối, nhưng Vệ Thần nhắc tới Duệ Húc làm cô lại dao động, nói thật, đây mới chính là thứ hấp dẫn cô nhất, cô không cần nổi tiếng, chỉ cần có thể bước lại gần thế giới của hắn thêm một chút. Cuối cùng, cô không từ chối, cô không biết mình có thành công hay không, chỉ là muốn thử một chút, thử một lần, sẽ không có khó khăn gì đâu, ngay cả khó khăn nhất cô cũng đã bước qua rồi, còn cái gì khó hơn nữa chứ. Cô cúi đầu nhìn bức vẽ của mình, động tác vẽ càng nhanh hơn. Cửa mở, cô vội vàng ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cứng đờ, có chút mất tự nhiên. Một chữ kia cũng bị giữ lại trong miệng, không cách nào phát ra. “Húc, nơi này vẫn giống hệt trước đây, một chút cũng không khác.” Giọng nói ngọt ngào giống như người của Trữ San, cô ta thoáng nhìn qua Tô Lạc, giống như cô không hề tồn tại kéo tay Duệ Húc, dường như chính cô mới là chủ nhân ở đây, còn Tô Lạc chỉ là một cô gái chạy việc mà thôi Kỳ thực vẫn có sự khác biệt, thừa ra một cô gái. “Uhm,” Duệ Húc trả lời, cũng không đẩy cô gái đang kéo tay hắn ra, thậm chí trong mắt còn có sự ôn nhu chưa từng có với người phụ nữ đã làm vợ hắn. Tô Lạc nắm chặt chiếc bút trong tay, ngòi bút cắm vào lòng bàn tay cô, thật đau. Vì sao hai người họ lại gần gũi như vậy, vì sao hắn không đẩy cô ấy ra… Vì sao? Cô cảm giác mình như không khí vây quanh họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490820/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.