“Húc…” Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ nghẹn ngào, khiến bàn tay Duệ Húc nắm điện thoại chặt hơn, ” Làm sao vậy, Trữ San, hắn đã làm cái gì?” Hắn không cần đoán, cũng có thể biết, ngoài Ôn Vũ Nhiên ra, không có ai có thể làm Trữ San khóc như vậy, mà cô như vậy, khiến trái tim hắn đau đớn. “Húc, đến bây giờ anh ấy vẫn chưa chịu buông tha cho Tô Tử Lạc, tuy anh ấy không nói gì, nhưng em biết nhất định anh ấy đi tìm cô ta, Húc, em đối với anh không tốt sao? Em đã cho anh ấy tất cả, vẫn chưa đủ sao?” Tiếng khóc ngày càng lớn, sắc mặt Duệ Húc càng kém. “Hắn sẽ về bên cạnh em, em yên tâm, hắn sẽ không rời xa em, anh đã nói anh sẽ giúp em…” Duệ Húc nghe giọng nói của chính mình, có chút dao động, hắn ngắt điện thoại, cảm nhận khoảng trống trong tim hắn. Đi ra ngoài, đặt chiếc điện thoại lên trên bàn, Tô Lạc nhìn thấy cũng không nói gì, hắn luôn có chuyện riêng của hắn, cô sẽ không hỏi đó là điện thoại của ai, cũng không hỏi vì sao hắn phải tránh sang một bên để nhận điện thoại. Cô đặt một đôi đũa vào tay Duệ Húc, khoảng cách giữa hai người như lớn hơn, vẫn món ăn đó, vẫn hương vị đó, nhưng lúc này, cảm xúc đã thay đổi, tâm sự nặng nề, tất cả đều biến thành áp lực làm cho hương vị cũng thay đổi. Buổi tối, Tô Lạc ngồi trước cửa sổ theo thói quen, bể bơi bên ngoài, Lê Duệ Húc đang bơi lội, đây đã thành thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490793/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.