“Tô Tử Lạc, em sẽ rời khỏi anh sao?” Đột nhiên hắn đưa tay về phía Tô Lạc, cô vội vàng nhắm chặt mắt, lông mi dài khẽ rung sợ hãi. “Em không cần sợ hãi như vậy, anh sẽ không đánh em,” Khóe môi Duệ Húc cong lên, giống như lời hắn nói, tay hắn đặt trên bả vai Tô Lạc, sau đó dùng lực nắm chặt. Tô Lạc cảm thấy đau, nhưng lại không phát ra tiếng kêu, sự trừng phạt này so với ăn một cái tát còn đau khổ hơn. “Tô Lạc, em vẫn chưa trả lời anh, em sẽ rời khỏi anh sao?” Cuối cùng tay hắn cũng bớt lực, thân thể hắn chắn trước Tô Lạc, nhiều người đã nhìn qua về hướng bọn họ, cả người hắn đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù ở đâu trong trường hợp nào cũng giống nhau. “Anh sẽ để em rời khỏi sao?” Tô Lạc ngẩng đầu, trên vai cảm thấy đau, cô nắm chặt hai bàn tay, hóa ra hắn đã nghe thấy tất cả những gì họ vừa nói. “Em cứ nói đi?” Lê Duệ Húc có chút tình người buông cô ra, nhưng tay lại vòng qua eo cô, dùng sức ôm, chỉ cần một lần gìm chặt có thể lấy mạng cô. Tô Lạc chỉ có thể ngây ngốc dựa vào người hắn, cho tới bây giờ, cô cũng không biết, bên trong một người đàn ông lại có thể tồn tại song song sự đối địch nước với lửa, rõ ràng trên mặt hắn như có băng tuyết bao trùm, ánh mắt của hắn lại nộ rõ sự tức giận như núi lửa phun trào Cô đã biết, tất cả của cô đều nằm trong tay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490777/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.