“Lê Duệ Húc. Làm sao anh lại biết cỡ giày của em?” Tô Lậc thấy khó hiểu, chân khẽ động, tuy rằng đôi giày này có chút cao, nhưng đeo vào lại rất thoải mái. Lê Duệ Húc đứng lên, liếc nhìn cô từ trên xuống, “Anh đã từng nắm chân của em.” Nghe xong, mặt Tô Lạc liền đỏ nựng lên. Tuy bây giờ không phải thời cổ, nhưng mặt cô vẫn đỏ giống như quả táo chín vậy. Khiến người khác hận không thể cắn một miếng Lê Duệ Húc tuy không muốn đi cắn người, nhưng ngón tay khẽ đưa ra, dễ dàng đỏ mặt như vậy, đúng là một người hiếm có, những phụ nữ bên cạnh hắn lúc nào cũng muốn nhanh chóng leo lên giường của hắn, không chỉ nói tới đỏ mặt, tốc độ cởi quần áo của các cô cũng rất nhanh, mà Tô Lạc đúng là không thể nghi ngờ là một dạng phụ nữ sắp tuyệt chủng. “Chúng ta đi đâu?” Ngồi trên xe, Tô Lạc nhìn hai hàng đèn đường sáng ngời chạy dọc theo xe, có chút khó hiểu hỏi, ngay từ đầu, cô đã bị động, bị kéo tới kéo lui, tới bây giờ cô vẫn chưa biết bọn họ đi đâu, làm gì? “Rất nhanh sẽ biết thôi,” Lê Duệ Húc lái xe, tay đặt trên lồng ngực, chạm phải chiếc hộp, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, dường như có âm mưu mà người khác không biết. Tô Tử Lạc muốn hỏi thêm, cuồi cùng chỉ có thể im lặng, cô biết hiện tại cô hỏi cái gì cũng vô ích, giống như hắn nói vậy, rất nhanh cô sẽ biết. Đường đi này, nơi này, cô biết, là nơi cô chưa từng đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490775/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.