Hắn như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng Duệ Húc, chỉ còn kém là chưa có cái đuôi để vẫy. Vệ Thần không nhìn thấy bàn tay Duệ Húc dùng sức cầm chặt chiếc bút, “Nếu cô ta quay trở về, anh có thể đi.” Hắn nhắm mắt lại, giữa sự bình tĩnh lại có sự mệt mỏi, cô gái chết tiệt, hắn đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, cô vẫn dám cho hắn đội nón xanh( cắm sừng),cô có coi hắn là chồng sao, cô vẫn coi hắn như không khí phải không. Nơi hắn bắt cô xuống cách biệt thự không xa lắm, đi hơn một giờ sẽ tới nhà, sự trừng phạt này đối với cô, hắn vẫn thấy quá nhẹ nhàng Hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ mở mắt, thấy ánh mắt Vệ Thần không ngừng đánh giá hắn, giống như trên đầu hắn có một đóa hoa loa kèn vậy. “Cậu đang làm gì vậy?” Hắn ngồi thằng người, lại trở về là Duệ Húc bí hiểm, dường như sự thất thần vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác. “A, không có, tôi bị hoa mắt rồi.” Vệ Thần lắc đầu, có lẽ hắn thực sự đã hoa mắt, Lê Duệ Húc sao có thể ngẩn người chứ? Có lẽ chính mình đã bị áo lực quá nên mới có thể hoa mắt nhìn không rõ. “Tôi đi ra ngoài đây.” Vệ Thần đau đầu nhìn bức hình trong tay, thứ này nhất định phải làm thật tốt, có mối quan hệ với người kia, Lê Duệ Húc luôn muốn phải thật hoàn mĩ, không hoàn mỹ, chắc chắn Vệ Thần sẽ bị trừ tiền lương, hắn vẫn còn phải nuôi gia đình, hắn còn có mẹ già tám mươi tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490769/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.