Đột nhiên cô thoát khỏi vòng tay của Vũ Nhiên, có lẽ là định mệnh, chiếc cốc trên tay cô rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng, giống như trái tim bọn họ vỡ vụn, chiếc cốc đã không còn, cả đời bọn họ cũng đã không thuộc về nhau. Tô Lạc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, môi của cô khẽ nhúc nhích, ngón tay nắm chặt, không còn cảm giác đau. Ôn Vũ Nhiên cũng lặng người đi, ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, cho đến khi Tô Lạc rời khỏi bàn tay hắn, chạy về phía trước, trong mơ hồ, có thể thấy những giọt nước mắt lưu lại dưới cằm cô, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, xinh đẹp và đau thương “Lạc Lạc…” Khi Vũ Nhiên kịp phản ứng lại, đã không còn thấy hình ảnh của Tô Lạc, hắn nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy cô. Giống như cô đã biến mất khỏi thế gian này, cho dù hắn có đi tìm thế nào, cũng không thể tìm được, hắn chỉ có thể mỗi ngày chờ đợi ở đây, nhưng khi hắn chờ tớ lúc gặp cô, cô lại đi nơi nào? Hắn ngồi xổm xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại, trên mặt sự đau khổ bao trùm, tay hắn cẩn thận nhặt lên từng mảnh vỡ nhỏ. Một đôi giày cao gót đứng trước mặt của hắn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng quá, rồi lại tiếp tục nhặt những mảnh vỡ. “Ôn Vũ Nhiên, anh coi tôi là cái gì, người làm ấm giường cho anh sao? Tôi là vợ anh, anh vẫn còn muốn có người đàn bà kia sao, làm sao anh có thể ,” Tề Trứ San hung hăng giậm chân mình, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490736/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.