Hắn có phải hay không nhìn lại cô, Tô Tử Lạc. Cả người hắn đột nhiên cứng đờ, không thể không thừa nhận, lời cô nói rất đau đớn, hắn là người trực tiếp mang tới sự đau đớn đó. Ngón tay hắn nới lỏng. Sự thống khổ trong mắt càng nhiều thêm Tử Lạc khẽ gạt tay ra, đi về phía trước, mỗi bước đi như đang giẫm lên trái tim cô, sự đau đớn đến ngạt thở truyền tới lý trí, đến từng hơi thở, từng tế bào của cô, dường như chỉ cầm một va chạm nhỏ sẽ khiến cô tan vỡ. “Lạc Lạc… Em muốn đi đâu?” Ôn Vũ Nhiên nắm chặt tay mình, hắn sợ nếu hắn không nắm chặt tay, hắn sẽ làm ra hành động gì? Sẽ gây thương tổn cô, sẽ khiến cô càng chán ghét hắn. “Rời khỏi nơi này, mọi thứ sẽ tốt…” Cô ngập ngừng bước từng bước, cũng không quay đầu lại, giống như căn phòng kia dù có tiếp tục lưu luyến, đều phải rời đi, huống chi với hắn, cô vẫn yêu. “Lạc Lạc, anh yêu em…” Trong cuộc đời này, người anh yêu nhất là em. Từ phía sau truyền lại từng tiếng nói rất rõ của Vũ Nhiên, lòng của cô đã chết lăng, yêu… Yêu có lợi ích gì, cuối cùng hai người vẫn không thể ở cạnh nhau. Cô khẽ cắn môi, bước đi nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cuối cùng vẫn không thể quay lại. Đôi mắt Vũ Nhiên đỏ lên, cho đến khi không còn thấy hình bóng cô, mới mệt mỏi quay lại xe, đầu hắn tựa trên tay lái, ngón tay nắm chặt tay lái, hắn cố gắng hô hấp, cảm giác thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490722/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.