Chương trước
Chương sau
Hắn mở to hai mắt, hình ảnh ngẫu nhiên lướt qua mắt hắn. Gương mặt này, hắn đã gặp ở đâu rồi.

Tô Tử Lạc thấy một người đàn ông nhìn mình chằm chằm có chút bất an, sau đó nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc đứng bên cạnh, nhìn thấy gương mặt hắn không có chút thay đổi, không hiểu vì sao lại thở dài nhẹ nhõm, dường như người đàn ông này vẫn như cũ.

Tay của cô nắm chặt một ít đũa, đi tới trước bàn ăn.

“Thực xin lỗi, tôi dùng đồ ăn của anh, tôi nghĩ anh… Anh có thể đói bụng?” Có lẽ là sợ, có lẽ cũng bởi vì không có thói quen, cô luôn luôn cúi đầu mình khi làm gì đó, giọng nói như không được phát ra, may mắn còn có thể bình tĩnh.

“Không sao, làm tốt lắm.” Vệ Thần vội vàng phản ứng, ai ya, nói không tốt, một lát ăn không vào liền xong đời, hắn cũng không có trông đợi vào mặt đen Duệ Húc sẽ nói lời hay. Nhưng hắn thực sự không hiểu nổi thân phận của cô gái này.

“Cô là…” Hắn thử hỏi, hỏi Lê Duệ Húc, chi bằng hỏi đương sự còn hơn.

Lúc này Tô Tử Lạc mới ngẩng đầu lên, trong mắt như có làn nước, trong suốt, Vệ Thần lặng người đi, đôi mắt cô gái này rất xinh đẹp, thật đúng là bảo vật quý giá, không biết có người nào đó đem bảo vật thành một tảng đá, hắn đưa mắt liếc nhìn Lê Duệ Húc.

Lông mày Lê Duệ Húc nhíu chặt, cuối cùng ngồi trước bàn, cầm lên đôi đũa, có chút không quen. Hắn đã lâu không dùng qua đũa.

Vệ Thần rõ ràng hận nghiến răng nghiến lợi, vẫn cố gắng nở nụ cười, chỉ sợ mình sẽ biến thành bộ dạng đáng sợ dọa cô gái này.

Tử Lạc lui ra phía sau, nhìn Lê Duệ Húc đang ăn những món ăn mình làm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ cô làm không tốt lắm nhưng cũng không có làm sai.

“Tôi là Tô Tử Lạc.” Cô thản nhiên cười, khóe môi lại khẽ mím, không biết nói sao về thân phận của mình, cô là vợ của Lê Duệ Húc, nhưng cô ngoài cái tên của chồng cô, cái gì cũng đều không biết.

“Tô … Tô Tử Lạc…” Miệng Vệ Thần mở lớn đến nỗi có thể nuốt trôi một quả trứng gà, cô nói tên cô là gì, Tô Tử Lạc, có phải là Tô Tử Lạc kia không, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lê Duệ Húc. Húc, hắn không phải thực sự làm như vậy chứ?

“Húc…” Hắn âm thầm kêu một tiếng, không biết vì cái gì, cảm giác đầu mình có chút đau, da đầu đang run lên.

“Tôi đi bưng canh.” nhìn ra bọn họ đọc được suy nghĩ của mình, Tô Tử Lạc cười yếu ớt, đi về phía phòng bếp, thế giới của Ôn Vũ Nhiên không phải thế giới của cô, còn thế giới của Lê Duệ Húc sẽ là thế giới của cô sao? Cô muốn biết lựa chọn của cô là đúng hay sai, có điểu duy nhất cô biết, cô không thể quay đầu lại.

Cô vươn ngón tay vỗ về chiếc nhẫn, kỳ thật chỉ là như thế thối.

Hắn kết hôn, cô cũng kết hôn.

Cô cẩn thân bưng canh lên, đặt trên bàn, bát canh mới nấu có mùi hương rất dễ chịu, cũng rất nóng, nên cô có thể ở bếp ngây ngốc một chút, bọn họ cũng có nhiều thời gian một chút để nói chuyện, ví dụ như nói về cô.

Không phải không tò mò, hắn sẽ nói chuyện này như thế nào, cũng không phải không muốn biết, nhưng cô hiểu được, cô chỉ có thể chấp nhận mọi thứ, chấp nhận cả thân phận mới của mình.

Cô dựa vào bên tường, tưởng thật sạch sẽ, không có mùi khói dầu, cô xoay người, không biết vì sao trong mắt hiện lên tia cô đơn không ai nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.