Chỉ vì sự phá đám của Minh Hoàng mà bọn cướp ko thể giết chết thượng tướng, một trong hai tên còn lại hùng hồn đuổi theo anh. Mà lúc này sau khi tóm được tên đầu tiên, hắn liền cười thật to như bị ma nhập. Thấy lạ thượng tướng mới dừng chân, chăm chú xét qua gương mặt hắn rồi mặt ông có chút ko tự nhiên: " ngươi chính......là......cậu bé.....đó " Các chiến sĩ bên cạnh chẳng hiểu cái mô tê gì hết bởi vì đây vốn dĩ là chuyện riêng chỉ có thượng tướng và tên cướp biết.
Tên cướp hung hăng, ngẩng cao đầu, trong lòng hắn bây giờ chứa đầy thù hận: " bấy giờ lão mới nhận ra, đã quá muộn rồi " Nụ cười trên gương mặt hắn trở nên quái dị hơn bao giờ hết, tay hắn lăn xuống áo, cởi từng chiếc cúc một......
" TẤT CẢ NẰM XUỐNG TRÊN NGƯỜI HẮN CÓ BOM " Khả năng quan sát nhạy bén của ông chưa bao giờ là sai cả, tức thì cả người hắn được bao trùm bởi một quả cầu lửa rực rỡ dưới ánh nền màu trắng.
Cả người thượng tướng run lên, giá như, giá như năm đó ông chịu nghe lời cậu bé đó thì liệu hôm nay có xảy ra thảm kịch ko? Sau khi kết thúc vụ này, ông sẽ viết đơn từ chức bởi vì ông ko thể chứng kiến những người dân vô tội chết oan uổng bởi lỗi lầm mà ông vô tình gây ra.
Lên tới tầng thượng Minh Hoàng bàng hoàng nhận ra một tên cướp đang theo đuôi anh, hắn dắt theo súng và dao găm. Mặt anh xanh xao dần, thôi phen này chưa kịp làm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mao-danh/55246/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.