Cái tên " Minh Hoàng " là do bà ngoại đặt cho anh có nghĩa là Minh Hà - tên của bà và Hoàng Nhật - tên của ông ngoại ghép vào, thật ý nghĩa phải ko? Anh đứng trước dòng sông hồi nhỏ thường xuyên ra đây tập bơi. Nhờ nó mà anh trở thành vận động viên bơi lội chuyên nghiệp.
" Sao cháu lại ở đây? "
Giọng nói dù đánh chết anh vẫn nhận ra khiến anh ngỡ ngàng quay đầu lại. Anh như ko tin vào mắt mình, bà ngoại là bà ngoại, bà đang cười hiền hậu nhìn về phía anh.
" Bà ơi cháu nhớ bà nhiều lắm " Anh nghĩ chắc chắn bà sẽ ôm chặt lấy anh, dĩ nhiên là vậy rồi.
Khi anh chuẩn bị ôm lấy bà thì: " Bốp ", má phải anh đau rát. Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Anh ngẩn người, dừng hành động lại quan sát xem mình có nhận nhầm người ko?
" Ta hỏi cháu sao lại ở đây? Ko phải cháu hứa sẽ sống đầu bạc giang long cùng vợ con? " Ây gu cái thằng bé này làm bà nó thất vọng quá đi mất.
Biết mình ko nhận nhầm người, anh mới an tâm dỗ dành bà: " Cháu thực sự xin lỗi, có vài chuyện đã xảy ra nhưng bây giờ đã ko sao rồi. Kể từ giờ cháu sẽ ở bên bà, chăm sóc cho bà "
Nghe xong bà liền nghiêm mặt: " Ta ko cần, cháu trở về với Phương Anh đi. Con bé đang đợi cháu đấy "
" Bà ơi.....cháu......" Anh định giải thích cho bà hiểu thì bỗng nhiên một giọng hát quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mao-danh/3232436/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.