Chương trước
Chương sau

Chương 1282
Bọn họ thích ngồi ngoài là vì có gió mát.
Người đàn ông trung niên thu ngân cũng lắc đầu: “Bọn họ là khách, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa người ta cũng chẳng làm gì, chúng ta không thể nào đuổi người ta được mà!”
“Hầy, nói cũng phải!”
Mặc dù cả ba người đều toát ra sát khí khiến người khác không dám ngồi gần nhưng họ chẳng làm gì, chỉ quan tâm tới việc ăn của mình.
Lúc này ở bên ngoài.
Cả ba đang xúm lại ăn lẩu dê.
“Nói thật là lẩu dê ở thế giới này ngon thật đấy! Nhưng ngon nhất vẫn là lẩu ở Du Châu, sau này có cơ hội mấy anh em đi ăn thử!”
“Thử cái đầu đấy. Anh định ở lại đây bao lâu? Chúng ta là người tu Đạo, cứ ở đây thì sẽ khó tu thành chánh Đạo đấy!”
“Tu Đạo tu Đạo, ngày nào cũng tu với chả tu. Thực ra tôi rất thích cuộc sống như thế này, ngày nào cũng được ăn chơi thoải mái, không phải là thú vị hơn tu Đạo sao?”
“Câm miệng, nếu để tông môn nghe thấy thì anh có chết cũng không biết vì sao mình chết đấy!”
“Sợ gì chứ, cả tông Vạn Kiếm chỉ có ba người chúng ta xuống núi, có ai nghe thấy đâu?”
“…”
Tông Vạn Kiếm là một môn phái có phần thần bí. Về cơ bản thì rất nhiều người trong tông này có khi cả đời không ra nổi khỏi núi.
Cùng lắm là tới huyện thị gần đó dạo qua dạo lại. Đương nhiên người có thực lực càng mạnh thì sẽ càng có cơ hội được cử ra ngoài đi làm nhiệm vụ. Như vậy thì có thể ngao du sơn thủy, hơn nữa lại còn tiêu tiền của tông môn.
Hơn nữa cũng không ai biết vị trí cụ thể của tông Vạn Kiếm ở đâu. Trước giờ họ luôn không chịu tham gia vào việc của giang hồ.
Thế gian càng hỗn loạn thì họ càng đóng chặt tông môn. Về căn bản là không bao giờ lôi những chuyện đó vào trong môn phái. Hơn nữa sự tồn tại của tông Vạn Kiếm phải bắt đầu kể từ thời triều Tần, sau đó trải qua chiến tranh loạn lạc, cuối cùng tông môn này trở nên thờ ơ với sự lừa qua gạt lại của thế gian.
Thế là tông môn đã đưa đệ tử của mình lên núi, hơn nữa còn tạo ra rất nhiều cửa ải. Nếu không có mệnh lệnh đặc biệt thì không thể nào ra khỏi nơi đó.
Điều này cũng giống như tông môn của phái Quỷ Cốc, tất cả đều là những tông môn lớn tu Đạo. Bình thường sẽ không dây dưa vào chuyện của giang hồ và cũng không tới thế giới trần tục dạo chơi.
Ba người bọn họ tới từ tông Vạn Kiếm. Lần này xuống núi không phải đi chơi, càng không phải là để ăn lẩu hay chơi gái.
“Mọi người nói xem rốt cuộc cô ba có ở Giang Hải hay không? Chúng ta đã tìm nửa tháng rồi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng đâu. Mà tôi thì cảm nhận được là ở Giang Hải này có sự tồn tại của người tu chân”.
“Tôi cũng cảm nhận được. Mặc dù công phu của cô ba nát lắm nhưng dù gì cũng đã đã thông huyệt Khí Hải, có thể tu đạo được rồi. Hơn nữa cô ấy cũng đã lĩnh hội được tâm pháp nội gia của tông môn. Giữa người tu chân với nhau luôn có một sự cảm ứng nhất định. Tất cả chúng ta đều cảm nhận được thì chứng tỏ cô ấy đang ở Giang Hải”.
“Khí tức cũng khá yếu. Điều này càng minh chứng cho việc có khả năng chính là cô ba! Anh nói xem cô ấy chỉ biết ăn, có khi nào xảy ra chuyện gì không? Bình thường cũng không chăm chỉ luyện công. Nếu như gặp phải kẻ xấu thì đến cơ hội đánh trả cũng không có! Nếu bị đám các ké ở thế giới trần tục làm nhục thì chúng ta biết ăn nói thế nào với tông môn đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.