Chương 1224
“…”
Bạch Như Nguyệt nhét một viên ngọc vào tay anh. Không đợi anh kịp phản ứng thì cô ấy đã rảo bước rời đi.
Một người đàn ông mặc áo đen mở cửa xe cung kính đón cô ấy lên.
“Thứ gì mà thần bí vậy?”, Mạc Phong sờ túi mình.
Cảm giác như món đồ mà các cô gái thường giấu trong trang sách thời đi học vậy.
Nhưng khi Mạc Phong lấy ra thì bỗng khựng người: “Đây chẳng phải là viên ngọc năm đó mình đã…”
Đây là một viên đá thủy tinh màu lam nhạt, to cỡ cái chứng chim. Một viên đá như vậy không đáng giá nhưng lại là một câu chuyện khiến người khác cảm thấy bùi ngùi.
Hơn nữa viên đá này năm xưa là của Mạc Phong.
Mùa đông mười năm trước, cũng tại Giang Hải.
Lúc đó Mạc Phong mới học lớp năm, cũng là tầm mười hai, mười ba tuổi. Nhà anh nghèo tới mức không có cả đồ ăn chứ đừng nói là máy sưởi. Khi đó chú câm đã bắt đầu gặp nhiều khó khăn với đôi chân của mình.
Người khác mùa đông mặc áo bông ấm áp còn anh thì đi dép lê, mặc áo cộc cứ lang thang trên đường như vậy mong tìm được thứ gì đó để ăn.
Chú câm mỗi lúc một yếu, đến ngay cả việc đi lại cũng khó chứ đừng nói là tìm cái ăn.
Thế nên Mạc Phong cứ lượn lờ trước một tiệm vịt nướng. Nhân lúc ông chủ không để ý, anh đã lấy trộm một con vịt và bỏ chạy khiến ông ta đuổi theo anh khắp hai dãy phố.
Ba ngày liên tiếp, mất cả thảy sáu con vịt. Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/631428/chuong-1224.html