Chương trước
Chương sau

Chương 1159
Vụt!
Hai cú đấm lao ra, va chạm kịch liệt giống như mưa trút nước. Người đàn ông đeo kính râm không ngờ Mạc Phong lại trở nên ác liệt như vậy.
Bởi vì trước đó anh cố gắng né được là né, chạy được là chạy. Đến ngay cả chiếc xe mấy chục triệu tệ cũng bỏ luôn để tránh va chạm.
“Âm Hậu, chúng ta có cần trợ giúp không?”, Mộc Lung Linh nhảy tưng tưng như muốn ra tay.
Nhược Hi chỉ khẽ lắc đầu: “Cần phải bảo vệ sự tôn nghiêm của người đàn ông. Lúc này mà giúp đỡ thì khác gì thừa nhận anh ấy là phế vật! Dù có giúp thì với tính cách của thiếu chủ, cô cảm thấy anh ấy có cảm ơn cô không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi…”
Cô biết rất rõ tính cách của Mạc Phong. Từ nhỏ anh đã là một kẻ mạnh, giờ bị người ta sỉ nhục là tên bất tài ăn bám phụ nữ thì đổi thành ai có lẽ cũng đều không chịu nổi.
Vì vậy trong tình huống như thế này, bạn càng giúp, anh ấy sẽ càng cảm thấy yếu kém, thấy phản cảm và cho rằng người khác cũng nghĩ anh là kẻ vô dụng thật.
Điều tối kỵ là bị người khác sỉ nhục là kẻ vô dụng ngay trước mặt người phụ nữ của mình.
“Được lắm! Hóa ra mày giấu nghề không chịu thể hiện hết khả năng!”, người đàn ông đeo kính râm cười lạnh lùng.
Mặc dù Mạc Phong tiến công khá nhanh nhưng không hề có tác dụng gì với tên kia. Những cú đánh chỉ phát ra tiếng kêu keng keng trên người hắn ta giống như đấm vào một bản sắt vậy. Vậy thì tay đau hơn hay sắt đau hơn chắc là không cần phải nói nữa.
Dù vậy thì tốc độ tấn công nhanh như chớp của Mạc Phong cũng khiến người đàn ông kia bị áp chế.
Người đàn ông dường như bơ luôn Mạc Phong. Ban đầu hắn ta còn đánh trả, nhưng sau đó thì đứng bất động tại chỗ.
Dù Mạc Phong có tấn công hay lấy dao ra chém thì cũng không khác gì chém vào sắt.
“Công phu Thiết Giáp Môn của bọn tao đã luyện tới trình độ đao thương không thể xâm phạm. Dù có dùng súng thật cỡ lớn thì cũng không giết nổi bọn tao đâu! Từ bỏ đi, lặng lẽ cúi đầu làm kẻ yếu đi!”, người đàn ông cười lạnh lùng.
Lặng lẽ làm kẻ yếu sao.
Mạc Phong cảm thấy câu nói này nghe quen lắm, không phải anh luôn nói với người khác như vậy sao? Vậy mà hôm nay lại có kẻ đáp trả anh như vậy.
Đúng là thiên đạo có luân hồi, không ai có thể tránh khỏi.
Mạc Phong đấm thẳng một đấm vào ngực hắn ta: “Chết đi!”
Một luồng sáng như rồng gầm phóng ra từ nắm đấm của anh.
Rầm!
Trong nháy mắt, mặt đất rung chuyển, nước sông cuộn sóng.
Cảnh tượng trước mắt hiện ra…
Người đàn ông đeo kính râm đã đổ ra đất và bay xa mấy chục mét.
Mạc Phong cũng kiệt sức mềm sụm người ngồi xuống thở hổn hển. Vừa rồi cú đấm đã khiến anh tiêu hao hết sức mạnh.
Lúc nào về phải ngủ mấy ngày để hồi phục mới được.
“Thiếu chủ! Anh không sao chứ?”, Mộc Lung Linh thấy vậy vội vàng chạy tới dìu anh và hỏi với vẻ lo lắng.
Mạc Phong xua tay: “Không sao, chỉ là mệt quá thôi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.