Chương trước
Chương sau

Chương 1157
Lúc này dưới cây cầu thuộc đại lộ ven sông.
Mạc Phong đã đánh nhau với đám người kia từ công viên cho tới đây.
“Người ta nói công phu của thằng nhóc này lợi hại lắm. Tao thấy cũng bình thường thôi. Mới làm nóng cơ thể mà mày đã mệt tới mức thở hổn hển rồi”, người đàn ông đeo kính râm cười lạnh lùng.
Không thể phủ nhận công phu của người đàn ông này rất khá. Nhưng vấn đề lớn nhất là do thể lực của Mạc Phong bị tiêu hao quá nhiều trong ngày hôm nay. Có bao nhiêu tinh hoa là anh đã cho Từ Giai Nhiên hết cả, nên giờ làm gì còn sức mà đánh nhau.
Người ta nói phụ nữ là con dao cướp mạng quả không sai. Nếu như là người khác thì có lẽ đã chết rồi cũng nên.
“Nếu không phải vì hôm nay tôi mệt thì các người đã ngoẻo từ lâu rồi!”, Mạc Phong nhìn bốn người ở gần đó cười lạnh lùng.
Bốn người này thì có một tên là hành thi còn ba tên kia là người của Thiết Giáp Môn.
Anh không biết là dùng nội lực đánh vào vùng ngực là có thể hóa giải được hộ giáp của đám người này, chính vì vậy khi chúng đánh tới anh chỉ biết né tránh.
Không phải anh không muốn dùng kiếm Tàn Uyên mà bây giờ không dùng được. Cũng không biết có phải do thể lực yếu hay không mà anh không thể truyền đủ dương khí cho thanh kiếm để nó có thể biến thành trường kiếm.
Người đàn ông đeo kính râm hừ giọng khinh thường: “Tao đã nói rồi, đưa Hỏa Linh Châu ra đây thì hai bên đều ổn cả mà!”
“Tôi cũng đã nói rồi, tôi thật sự không biết cái thứ chết tiệt đó ở đâu mà sao các người không tin, cứ phải bắt tôi nghĩ là thế nào?”, Mạc Phong nói với vẻ cạn lời.
Từ đầu tới cuối cái đám mắc dịch này cứ theo đuổi vết tích của Hỏa Linh Châu. Anh cũng luôn miệng giải thích là mình không giữ nó mà bọn chúng không tin, đuổi anh từ công viên ra tới tận cầu.
“Hừ! Vậy thì với bạn của mày, đừng trách tao không khách sáo nhé!”, người đàn ông đeo kính râm tức giận gầm lên.
Mạc Phong sững sờ: “Bạn của tôi? Ông nói cái cậu đạo sĩ đó á?”
“Đúng vậy! Nếu mày không giao đồ ra thì tao nghĩ là nó cũng lành ít dữ nhiều đấy!”
Nghe thấy vậy anh không khỏi thở dài: “Vậy thì cứ giết đi. Điều kiện tiên quyết là phải giết được đã nhé!”
Rầm!
Đúng lúc này ở gần đó có một luồng ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên và phát ra âm thanh nặng nề.
Anh cũng từng được chứng kiến thực lực của Trương Phong. Thực lực đó mạnh hơn anh biết nhiều. Cha nội đó một khi đã điên lên thì cũng không dễ dây vào đâu, nhất là lại còn ở cùng Hồng Yên. Để bảo vệ cô gái của mình thì sức chiến đấu của hắn sẽ mạnh vượt mức bình thường luôn.
Reng reng reng!
Điện thoại của người đàn ông đổ chuông: “Alo! Cái gì? Thằng đó chạy rồi sao? Còn chạy cùng con bé nữa hả, đúng là đổ phế vật! Mẹ kiếp, đúng là lũ ăn hại!”
Bộp!
Hắn ta ném điện thoại xuống đất khiến chiếc điện thoại nổ tạch tạch.
Mạc Phong khoanh tay cười lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi mà, những người ở cạnh tôi chẳng có ai là phế vật đâu!”
“Ha ha, vậy tao muốn xem xem mày sẽ bảo vệ người phụ nữ của mày thế nào! Để đối phó với mày, lần này bọn tao đã cử tới không ít cao thủ! Nếu mày không giao Hỏa Linh Châu ra thì hôm nay đừng hòng sống sót!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.