Chương trước
Chương sau
Một chút hào hứng, một chút khao khát, và cả một chút ngại ngùng.
Mạc Phong không từ chối, cứ vậy nằm trên chiếc giường tròn, sau khi nằm xuống, trần nhà tự động đổi thành hình bầu trời đầy sao, khiến cả căn phòng trở nên lộng lẫy đến say lòng người.
“Anh thích em không?”, Từ Giai Nhiên nhìn anh và nhẹ nhàng nói.
Thích không?
Bản thân Mạc Phong cũng không thể đưa ra một câu trả lời cụ thể, muốn nói không thích nhưng khi thấy cô ấy trên màn hình TV, mang dáng vẻ tràn đầy mong đợi đứng trong đại sảnh đợi người khiến anh cảm thấy rất đau lòng.
Muốn nói là thích, nhưng cũng không nói ra được, giữa hai người không có cái cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng trong lòng Mạc Phong có một cảm giác mơ hồ không nói nên lời, không thích, nhưng cũng không bằng lòng để người khác đưa cô ấy đi.
“Tôi…”
Mạc Phong đang định nói, đột nhiên có một thứ mềm mại ngọt ngào chạm vào môi anh.
“Ưm!”
Ban đầu anh còn giãy dụa, nhưng sau khi hôn một hồi, dần dần chuyển thành hòa hợp, Từ Giai Nhiên từng chút một khơi ra ngọn lửa trong lòng anh.
“Anh không cần trả lời em, hôm nay anh tới đã là câu trả lời tốt nhất rồi!”, Từ Giai Nhiên ghé vào lỗ tai anh, thì thào nói nhỏ.
Lúc này, giọng nói của cô ấy lanh lảnh như chuông bạc, không hiểu sao nhịp tim của Mạc Phong lại dần dần tăng nhanh, cảm giác này chính là nhịp tim đập rộn ràng khi mới yêu.
Không đúng!
Mạc Phong đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn dầu thơm đang thắp ở bên giường: “Là dầu thơm gì vậy?”
“Đây là một loại đèn dầu, chỉ cần châm vào sợi bấc ở giữa, mùi hương mà nó tỏa ra cũng đủ khiến mười con lợn rừng rơi vào bể tình! Bây giờ anh đã cảm nhận được chưa?”, Từ Giai Nhiên ghé vào ngực anh nở nụ cười.
“…”
Như này ai mà chịu nổi!
Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên Từ Giai Nhiên đã bị thu hút bởi tính khí ngang ngược của anh. Cô ấy nghĩ mình có thể đùa giỡn người đàn ông này trong lòng bàn tay và biến anh trở thành nô lệ của mình, nhưng không ngờ rằng bản thân mình càng ngày càng lún sâu, không thể thoát ra được.
Cô ấy thậm chí còn không cần bất cứ danh phận nào, cô ấy chỉ muốn anh, chỉ cần có thể ở bên anh, có lẽ chính cô ấy cũng không biết tại sao trước đây mình kiêu hãnh như vậy mà bây giờ lại hèn mọn đến thế.
Mạc Phong trở nên thô lỗ và không còn hòa nhã, lịch thiệp như trước.
Lúc này, anh giống như dã thú chuẩn bị săn mồi, khoảnh khắc bị Mạc Phong chiếm lấy, Từ Giai Nhiên không khỏi khẽ rơi lệ nơi khóe mắt.
Không chỉ là hạnh phúc mà còn đau đớn.
Cô ấy bật cười, cuối cùng cũng có thể ôm được người đàn ông này, người đàn ông mà cô ấy hằng mơ ước!
Mặt trời chuyển dần từ đông sang tây, từ trưa cũng dần về chiều tối!
Vào lúc này, cứ như thể thời gian ngừng trôi trên người họ … Từ Giai Nhiên ngã xuống giường và yếu ớt ngủ thiếp đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.