Chương trước
Chương sau
“Người tu chân! Chúng ta chia ra làm Phật Môn, Đạo gia, Âm Dương gia vân vân chư tử bách gia, về phương pháp tu luyện thì chúng ta có người luyện võ, người luyện pháp, và còn người tu chân nữa! Số lượng người tu chân rất ít, hơn nữa thường không xuất hiện ở giới trần tục. Trong mắt bọn họ, những người ở thế giới của chúng ta là hạ lưu nhất. Vì vậy có thể không dính dáng thì anh tuyệt đối đừng dính dáng. Cố gắng tiễn người ta đi là được”, Trương Phong nói với vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Một người tu chân thì không đáng sợ, sợ là sợ cả đám.
Nghe giọng điệu của hắn thì có vẻ là hắn rất kiêng dè loại người này.
“Ghê vậy cơ à? Giới tu chân rốt cuộc như thế nào?”, Mạc Phong khẽ chau mày. Khuôn mặt tối sầm lại.
Tới cả Phật Môn, Đạo gia, Âm Dương gia mà anh còn không hiểu rõ, giờ lại lòi ra người tu chân, hơn nữa còn là một đứa bé mới tầm mười tuổi.
Có thể khi bước chân vào Tu Chân môn thì đôi mắt sẽ bị biến đổi. Tạm thời Mạc Phong chỉ có thể an ủi mình như vậy. Hi vọng đứa bé không phải là người của tổ chức Tà Linh.
Anh đi lên tầng hai thì nghe thấy tiếng mấy cô gái cười nói vui vẻ. Xem ra họ đang vui lắm.
Anh đẩy cửa sải bước đi vào.
“Anh về rồi à? Phải rồi anh biết y thuật mà! Thử xem có thể chữa khỏi chân cho cô bé không?”, Mục Thu Nghi kéo anh tới bên giường.
Đứa bé ngồi trên giường mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Đồng tử của nó đúng là màu trắng thật. Hơn nữa mắt vốn được chia ra làm đồng tử và lòng trắng. Giờ đến đồng tử cũng trắng bệch thì trông thật đáng sợ.
Trong những bộ phim kinh dị, những ma nữ đều xuất hiện với đôi mắt như thế.
Thế nhưng nhìn kỹ thì vẫn có chút khác biệt giữa đồng tử và lòng trắng.
“Cất đôi mắt dị đồng đi!”, Mạc Phong nhìn chăm chăm. Đôi mắt anh ánh lên tia máu rồi cả đồng tử biến thành màu đỏ.
Bình thường dị đồng có thể hồi phục trạng thái bình thường, giống như mắt Âm Dương cũng vậy, khi không cần dùng đến thì những đôi mắt đó không khác gì người thường. Chỉ khi nào gặp chuyện gì thì họ mới thể hiện qua đôi mắt.
Đôi mắt màu đỏ máu hiện ra, chứng tỏ là Mạc Phong đang phóng sát khí.
Một đứa bé không rõ nguồn gốc được đưa về nhà, hơn nữa còn nghe nói là người tu chân. Mà nghe đâu người tu chân có thể ngự khí, tức là có thể sử dụng chân khí trong cơ thể làm vũ khí để sử dụng.
Nói bọn họ khủng khiếp, đáng sợ thực ra là vì mọi người không biết cách thức luyện công của họ mà thôi.
Bình thường luyện võ là luyện nội công và cũng tạo ra nội lực.
Người tu chân thì luyện linh khí, và cũng có thể gọi là chân khí.
Đứa bé thấy vậy lập tức run rẩy và co rúm người trong chăn.
“Người xấu! Anh ta là người xấu!”
Mục Thu Nghi thấy vậy thì trừng mắt: “Anh dọa đứa bé rồi, mau xin lỗi đi!”
“Anh…anh xin lỗi nó sao?”, Mạc phong chỉ vào mình kêu lên kinh hãi.
Tống Thi Vũ cũng chống nạnh: “Thừa thãi, anh dọa sợ Tiếu Nhã rồi. Mau xin lỗi đi!”
“Dựa vào cái gì chứ, tôi có làm gì đâu mà phải xin lỗi. Mà chính mọi người tự dưng đưa một người xa lạ vô duyên vô cớ về nhà thì có!”
“Cái gì mà xa lạ vô duyên vô cớ. Tôi không cẩn thận đụng phải cô bé. Người ta bị thương, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.