Chương trước
Chương sau
“Anh Mã, yêu cầu của anh cao thật đấy, lúc trước bọn em đã tìm cho anh mấy cô rồi mà anh chưa vừa ý, bắt phải tìm cô nào cao cấp thì bọn em đi đâu tìm bây giờ ạ?”, cậu thanh niên cười khan.
Bốp!
Gã bụng bia vỗ bụng nói:”Trông kìa, nhìn một cái là đã biết mấy cậu chưa được gặp người đẹp đúng nghĩa rồi. Lần trước tìm hai đứa tiếp viên KTV ngồi ăn cùng làm tôi buồn nôn chết đi được, ăn làm sao được nữa? Tôi đây thích gái nhà lành ấy, hiểu chưa?”
Lạch cạch!
Bốp!
Trên tầng vang lên tiếng ầm ĩ, ngay lúc sau đã thấy một người đàn ông trung niên chán chường đi từ trên xuống: “Con đàn bà điên này trông thì xinh đấy, nào ngờ lại là một con hổ cái! Mẹ chứ!”
Tuy ông ta chỉ lẩm bẩm nhưng anh Mã ở dưới tầng đã nghe được động tĩnh, lập tức vẫy tay nói: “Tiểu Vương, cậu làm gì ở trên đó thế?”
“Anh Mã ? Anh tới đúng lúc lắm, em có chuyện muốn nói với anh đây!”, người đàn ông trung niên vội chạy về phía gã bụng bia.
Ông ta cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai anh Mã vài câu, mắt sáng như sao: “Cậu chắc chưa? Dám lừa ông đây thì tôi vặt đầu cậu!”
“Thật trăm phần trăm anh ạ! Trên tầng đúng là có một cô em đẹp tuyệt trần, loại cực phẩm đó, em nhìn mà sướng hết cả người, đặc biệt giữ lại cho anh Mã đó, ha ha!”, người đàn ông trung niên cười nịnh nọt.
“…”
Người đàn ông trung niên đã phải đền quán lẩu này cho gã bụng bia trước mặt, đúng là chiêu trò năm đó gã bụng bia bày ra.
Ông ta vốn biết được chủ quán lẩu là một tay nghiện cờ bạc nên cố ý cho chủ quán lẩu vay tiền, trong sòng bạc thì mười ván thua chín, mấy ai rút được tiền ra cơ chứ? Bàn chơi bài đã bị điều khiển thông qua thiết bị điều khiển từ xa.
Mà gã bụng bia trước mặt chính là kẻ hại chủ quán lẩu tán gia bại sản, nhưng ông ta lại không biểu hiện ra chút thù hận nào.
Nếu đàn ông mất đi thứ quan trọng nhất của mình, thì cuộc đời của người đó chẳng khác nào bị đặt một dấu chấm kết thúc, quỳ xuống thì dễ nhưng đứng lên lại rất khó!
Bốn từ “không chịu khuất phục” cũng giống vậy, nói ra thì dễ nhưng thực hiện lại rất khó, không phải ai cũng kiên cường, gan dạ như vậy.
Đây cũng là lý do tại sao có những người được định sẵn để làm việc lớn, mà có những người lại phải vật lộn cả đời cũng không thể nuôi sống gia đình mình.
Anh Mã thấy dáng vẻ này của Vương Phú Quý cũng hết sức khinh thường, ông ta mà biết được người đàn ông này có tính cách như vậy thì năm đó đã không phải giở trò.
“Được rồi, được rồi, tôi lên đó xem thế nào, tôi mà không vừa ý thì cậu phải gọi con gái cậu đến ăn với tôi đấy!”
Nói xong, anh Mã liền sải bước lên lầu. Người đàn ông trung niên nghe anh Mã muốn con gái đi cùng, không những không tức giận, trên gương mặt còn nở nụ cười tươi rói, nói theo: “Ha ha, anh Mã, cô con gái nhà em là gái tơ đấy nhé, anh mà thích thì không được ‘chơi’ miễn phí đâu nha!”
“Cậu đúng là đồ súc vật! Nhưng tôi thích! Ha ha ha ha!”, anh Mã ngửa đầu lên bật cười khà khà.
Người đàn ông cũng tận dụng cơ hội vỗ ngực thể hiện sự trung thành của mình: “Chỉ cần anh Mã vui, em gọi cả vợ đến cũng không thành vấn đề!”
“Thôi được rồi, cậu gọi vợ cậu đến tôi chả ưng đâu, nhưng tôi lại rất có hứng với cô con gái của cậu. Ha ha, lát nữa tôi sẽ miễn cho cậu một trăm nghìn tệ, tôi nhận cậu làm bố vợ nhé!”
“Ha ha ha ha, mời anh Mã lên tầng ạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.