Chương trước
Chương sau
Nhớ lại một câu nói lãnh đạo của anh đã nói khi anh về nước, nếu muốn trả thù cho Trần Mãnh, cậu phải bảo vệ em gái của anh ấy, Mục Thu Nghi.
Lẽ nào hai chuyện này có liên quan đến nhau?
Hay có nghĩa là những gì Trần Mãnh sao chép hồi đó nằm trong tay của Mục Thu Nghi?
“Được! Đến đi, sợ bọn họ không dám tới thôi!”, Mạc Phong vỗ mạnh xuống bàn hét lớn.
Để trả thù cho người anh em của mình, anh đã im lặng suốt ba năm! Đợi để được báo thù cho Trần Mãnh, anh không đi tìm nhóm người này, thế mà nhóm người này lại tự mò đến!
Vừa hay, thù cũ thù mới tính một thể!
Mạc Phong quay người bước ra khỏi cửa.
“Này, này! Tên kia, tôi mạo hiểm thông báo tin tức này cho anh đấy, có thể thể hiện cảm kích chút không hả?”, Lý Phong nhìn bóng lưng của anh nói.
Vừa đi, anh vừa nói: “Coi như tôi nợ anh, nhân tiện chào Hoắc Dao hộ tôi! Đi đây!”
“Tên này! Không biết loại người nào mới có thể thu phục được cậu ta đây! Vừa hay những người đó đến Giang Hải đụng phải tên này, cậu ta giết vài tên cũng đỡ đi ít việc cho mình!”, Lý Phong khoanh tay dựa vào ghế cười khúc khích.
Lần trước tổ chức Huyết Trích Tử sụp đổ ở Giang Hải, bây giờ đã bị coi là trò cười ở khu vực châu Âu, thực lực tổng thể của tổ chức Tà Linh mạnh hơn Huyết Trích Tử rất nhiều.
Dù sao, nó hiện cũng là tổ chức sát thủ số một ở khu vực châu Âu, ba năm liên tiếp đứng đầu bảng.
Không ngại mạo hiểm đến Hoa Hạ tìm cái gọi là công thức hóa học, điều này đủ cho thấy loại độc dược mà bọn họ muốn nghiên cứu chắc chắn không phải là thứ tầm thường.
Nghe nói chỉ cần dùng một chút sẽ không chết ngay, nhưng có thể khiến người ta mất đi ý thức trong một khoảng thời gian, hỏi gì thì trả lời nấy.
Nếu nó được nghiên cứu ra, chắc chắn sẽ là một chất độc giết người cướp của.
Sau khi Mạc Phong rời khỏi quán cà phê, anh chạy một mạch về phía biệt thự Nam Sơn, nhóm người canh gác bên ngoài biệt thự cũng nói rồi, Nhược Hi dường như đã cảm nhận được nguy hiểm nên đã phái họ canh gác bên ngoài để bảo vệ an toàn cho mọi người.
Nếu nói như vậy, Nhược Hi chắc hẳn đã biết điều gì đó, có lẽ tin tức vẫn đang trong thời gian xác nhận nên đã cho người canh gác bên ngoài biệt thự để bảo vệ an toàn cho mọi người trước.
Nhưng khi Mạc Phong đang vượt đèn giao thông, anh đột nhiên cảm thấy sau lưng mình như có gì đó gai gai, như có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh xoay người một cái, vài cây kim châm từ đầu ngón tay bay ra, bay về phía ngọn cây cách đó không xa, một con chim sẻ từ trong đó rơi xuống!
“Có phải mình quá nhạy cảm rồi không nhỉ?”
Lúc này, giữa những ngọn cây, một người đàn ông mặc đồ đen dựa vào thân cây, một tay che ngực, mấy cây kim bạc cắm một vòng tròn quanh trái tim anh ta.
Thật ra, vừa rồi Mạc Phong không sai, để không bị phát hiện, người này sau khi bị kim đâm cũng không dám kêu lên.
“Minh Vương! Đã lâu không gặp!”, miệng người áo đen khẽ cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý đầy âm mưu.
Khi Mạc Phong trở về nhà, mấy người phụ nữ đã ăn cơm rồi. Thấy anh về thì họ lập tức xúm lại hỏi han, nhưng anh chỉ xua tay cười xòa rồi đi về phía ban công.
“Anh ấy bị sao vậy nhỉ?”, Tống Thi Vũ nhìn bóng lưng của Mạc Phong, nghi ngờ hỏi.
Mục Thu Nghi cũng nhìn anh từ phía sau, trong lòng chợt cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, rõ ràng anh đang ở ngay trước mặt, nhưng sao lại có cảm giác như cách xa tận chân trời? !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.