Chương trước
Chương sau
“Ồ? Thằng nhóc này quyết đoán thật đấy! Người ta không cho nó ăn thì nó cũng không để cho người ta được ăn luôn, cứng đấy!”, ông cụ khẽ gật đầu, cười nói: “Nhưng phía Tây Bắc toàn là sa mạc, e rằng kinh doanh dược liệu sẽ không phát triển lắm nhỉ?”
Ông cụ vừa nói vừa nghĩ, dường như đột nhiên hiểu ý của Diệp Đông Lâm: “Cháu muốn nhà họ Diệp chúng ta ra tay giúp khai thông đường ở Tây Bắc à?”
“Vâng, nhà họ Diệp chúng ta và vùng Tây Bắc cách nhau không xa lắm. Chúng ta có thể vận chuyển cho họ thay Mạc Phong. Dù sao thì cũng giống nhau. Cuối cùng thì không phải nhà họ Diệp chúng ta sẽ được hưởng lợi sao? Nếu dược liệu chuyển từ Giang Hải đến Tây Bắc đều hỏng thì không phải sẽ thua lỗ sao?

“…”
Khu vực Tây Bắc vốn gần với phía Bắc, nếu vận chuyển dược liệu từ Giang Hải đến đó bằng tàu hỏa thì mất khoảng một ngày.
Dược liệu này có thời hạn, trong khoảng một ngày sẽ mất đi một độ mướt nhất định, trong khoảng một tuần lá sẽ chuyển sang màu vàng, khi đó sẽ tiến hành chế biến và gia công để kéo dài tuổi thọ của dược liệu.
Nếu trừ đầu trừ đuôi thì trong vòng một tuần phải bán được đợt dược liệu đầu tiên, dù là bán cho xưởng sản xuất thuốc hay cá nhân, nếu vượt quá thời gian này thì dược liệu sẽ khô héo rồi mất tác dụng.
Nhà họ Trần vừa mới tiếp quản kinh doanh dược liệu ở vùng Tây Bắc, nên còn nhiều người không tin Mạc Phong, cho dù anh đến đó, có khi một tuần còn bị từ chối mấy lần lận ấy chứ.
Nhưng nếu là nhà họ Diệp, hiệu quả lại khác! Nhà họ Diệp là một gia tộc kinh doanh dược hàng thế kỷ, cũng đang hợp tác với nhiều công ty dược phẩm.
Chỉ cần nhà họ Diệp lên tiếng, việc mở rộng kinh doanh của nhà họ Trần ở đó sẽ đạt được kết quả gấp đôi dù chỉ với một nửa công sức.
Một người thông minh như ông cụ làm sao có thể không đoán ra được chuyện này, nhưng điều mà ông ấy không đoán ra được chính là trước đây Diệp Đông Lâm và Mạc Phong đều không ưa nhau, tại sao lần này lại muốn giúp anh?
“Giúp nó thì không sao, nhưng hai đứa là kiểu vừa gặp đã đánh nhau. Chuyện này có gì sai sai? Đổi tính rồi à?”
Diệp Đông Lâm nũng nịu nắm lấy cánh tay ông nội nói: “Ôi dào, con người sẽ thay đổi mà. Hơn nữa, tên đó đang là bộ mặt của nhà họ Diệp chúng ta. Nếu ở bên ngoài anh ta mất mặt thì chẳng phải cũng là làm mất mặt nhà họ Diệp chúng ta sao?”
“Có lý, vậy được! Để cho chú Tường của cháu lo chuyện này, chỉ cần chào hỏi bên đó là được!”
“Cháu đi tìm chú Tường đây!”
“…”
Nói xong, Diệp Đông Lâm đẩy ông cụ sang một bên, đứng dậy chạy ra khỏi cửa.
“Trời ạ! Thằng nhóc kia thì có gì hay ho chứ! Còn không đẹp trai bằng ông lúc trẻ!”
Sau khi đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Diệp Đông Lâm tắt ngúm: “Không phải tôi đang giúp anh! Tôi đang giúp em gái tôi thôi!”
Mạc Phong cuối cùng đã tìm thấy linh chi Lửa sau bao nỗ lực vất vả, điều đó có nghĩa là có thể kéo dài tính mạng của Diệp Đông Thanh!
Ân tình này dù gì cô ấy cũng phải trả!
… Đêm, tại biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
Mọi người đều không hề lạ lẫm với sự xuất hiện của Tống Giai Âm, hầu hết họ đều đã gặp cô ấy trước đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.