Chương trước
Chương sau
Thứ anh muốn cứu không phải là một người hay một nhóm người, mà là cả thiên hạ!
Câu nói này thốt ra từ miệng anh nghe đầy hùng hồn!
“Thật sự không cần suy xét một chút à?! Một trăm nghìn tệ một tháng, cho dù không thể xin phía bên trên thì tôi cũng tự bù vào được. Chỉ cần cậu đồng ý đến, tôi luôn có một chỗ dành cho cậu!”, Dương Chính Nghĩa đẩy danh thiếp của mình sang, khẽ cười nói.
Mạc Phong liếc nhìn danh thiếp khẽ lắc đầu: “Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt nhau, nhưng tôi thật sự có một chuyện muốn ông giúp!”
“Cậu cứ nói! Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ thu xếp cho cậu!”
“Chuyện là bố của bạn tôi trong bệnh viện…”
Dương Chính Nghĩa liền đoán được, vội xua tay: “Chuyện nhỏ! Nếu lo tiền thuốc men thì cứ yên tâm. Tôi có thể xin phí trợ cấp sinh hoạt cho cậu. Không đáng là bao, cùng lắm là trả lại tiền vốn cho bệnh viện, cái này thì tôi vẫn làm được!”
“Vậy thì cám ơn tiền bối!”
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Mạc Phong xoay người chuẩn bị rời đi, vừa định mở cửa đi ra ngoài, Dương Chính Nghĩa đã nhanh chóng gọi anh lại: “Này, cậu còn chưa nói cho tôi biết tên cậu!”
“Mạc Phong!”
Nghe thấy cái tên này, Dương Chính Nghĩa lập tức nhíu mày: “Mấy ngày trước Nam Khương xảy ra chuyện lớn, nghe nói có một người họ Mạc đã ra tay cứu giúp! Không biết có phải chú em không?!”
Quả nhiên!
Hầu hết các Âm Dương thần châm đều đến từ nhà họ Âm Dương ở Nam Khương, xem ra điều mà vị Phật kia tiên đoán là hoàn toàn chính xác.
“Ông đoán đúng rồi!”, Mạc Phong khẽ cười, gỡ một tấm lệnh bài ở thắt lưng xuống: “Tôi chính là người mà ông vừa nói đến đây!”
Khi Dương Chính Nghĩa nhìn thấy tấm lệnh bài đã thốt lên: “Lệnh bài Miêu Cương!”
Huỵch——!
Ông ta lập tức khom lưng quỳ trên mặt đất: “Là tôi có mắt như mù không biết ân nhân đến, đã không đón tiếp từ xa!”
“Tiền bối, ông làm sao vậy, không phải chỉ là một tấm lệnh bài Miêu Cương thôi sao?!”
“Nhìn thấy lệnh bài Miêu Cương như nhìn thấy các trưởng lão, tôi cũng đã nghe qua chuyện trước đây.
Tên Xích Ly đó đúng là đáng đời, gieo gió thì gặt bão!”
“…”
Kỳ thực khi Nam Khương xảy ra chuyện, Dương Chính Nghĩa cũng rất muốn quay về, nhưng ông ta không thể bỏ việc mà về được. Vừa sắp xếp xong công việc, liền được biết khủng hoảng ở Nam Khương đã được giải quyết!
Lệnh bài Miêu Cương không phải là thứ mà ai cũng có được, cho nên dù là ai, ở bất cứ nơi nào, chỉ cần nhìn thấy người nắm giữ lệnh bài Miêu Cương, thì dù thế nào cũng phải tôn kính với người đó như với trưởng lão.
Mạc Phong cười khổ gật đầu rồi đeo tấm lệnh bài lên, một tấm lệnh bài Miêu Cương thôi mà đã khiến ông ta kích động như vậy, nếu biết được trên người anh có tận năm tấm thì không biết ông ta sẽ có biểu cảm như thế nào.
Lúc này trong phòng bệnh.
Tống Giai Âm đang chăm sóc cho bố cô ấy, ngay sau đó các y tá bước vào với đồ truyền dịch, họ cũng mang theo thiết bị chăm sóc sức khỏe để xoa bóp lòng bàn chân giúp bệnh nhân lưu thông các mạch máu.
“Tôi…… Tôi không yêu cầu những thứ này, có phải mấy người đã nhầm rồi không?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.