Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy. Vừa nãy bác sĩ Dương đã nói rồi. Nếu như máu đông ép vào lục phủ ngũ tạng của bố cô thì sẽ gây nguy hiểm, tới khi đó thần tiên cũng không cứu nổi đâu!”
“Người trẻ đúng là không biết trời cao đất dày, không biết mình là ai, cậu ấy đang giết người chứ cứu cái nỗi gì!”
“…”
Tống Giai Âm cũng khẽ quát lên: “Đủ rồi, người đàn ông của tôi, tôi tin tưởng!”
Một câu nói đã khiến đám đông lập tức im bặt.
Người đàn ông của tôi, tôi tin tưởng!
Câu nói đó cũng vang vọng bên tai Mạc Phong. Mặc dù anh không quay đầu lại những miệng thì đã nở nụ cười.
Chỉ dựa vào sự tin tưởng mà cô ấy dành cho anh thì chắc chắn anh sẽ chữa khỏi bệnh cho bố cô ấy.
Mạc Phong lấy từ trong túi ra một bình thuốc, đổ ra một viên đan được và nhét vào miệng của bố Tống Giai Âm.
Viên đan dược này anh lấy từ chỗ Thường Vân Sam, dùng cũng đã gần hết.
Cũng không phải là linh đan diệu dược gì, chỉ là một loại có thể giúp gia tăng dương khí để hồi phục cơ thể mà thôi. Mạc Phong vốn định giữ lại để sau này có gặp nguy hiểm thì sẽ dùng.
Nhưng giờ tình thế cấp bách hơn nên anh không nghĩ được nhiều nữa.
Vụt!
Ba cây kim cắm đều vào ba vị trí trên ngực.
Cứ mỗi một centimet từ vị trí ngực đi xuống dưới sẽ cắm thêm một cây kim nữa. Không chỉ vậy, anh còn châm cứu lên cả lòng bàn chân.
Lần chữa bệnh này anh vô cùng nhập tâm. Dương Chính Nghĩa cũng chìm vào im lặng, ông ta không hề lên tiếng.
Bởi vì ông ta phát hiện ra châm pháp của Mạc Phong không hề theo sách vở mà mỗi nhát đâm của anh đều có tác dụng bảo vệ lục phủ ngũ tạng. Trước đó giống như phần chuẩn bị, còn bây giờ mới thực sự là lúc cứu người.
“Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu sao?”, Dương Chính Nghĩa nhìn những cây kim trước ngực rung lên như đang gật đầu.
Ngay sau đó Mạc Phong cắm thêm một cây kim vào vị trí giữa hai lông mày.
“Nhất Chi Ngạo Tuyết! Đây là Hoa Dương châm pháp?”
Dương Chính Nghĩa đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Ông ta không biết phải nói thế nào. Tương truyền Hoa Dương châm pháp đã thất truyền hàng trăm, hàng nghìn năm rồi.
Và không hề thấy bóng dáng của bất kỳ truyền nhân vì vậy loại châm pháp trong truyền thuyết này không được xếp vào cuốn sách mười phương pháp châm cứu của Hoa Hạ.
Mạc Phong cũng dồn nội lực của mình qua đầu mũi kim vào trong cơ thể ông ấy. Trên trán anh nhễu đầy mồ hôi.
Đúng là Hoa Dương châm pháp có thể dễ dàng hóa giải được những cục máu đông nhưng nếu máu đông không được thải ra ngoài thì làm sao có thể khỏi được.
“Cậu nhóc, tôi thấy sắc mặt ông ấy đã chuyển sang màu tím đỏ, chứng tỏ máu tụ đã di chuyển về phía dưới. Bước tiếp theo nên làm thế nào đây?”, Dương Chính Nghĩa giống như vãn bối đang thỉnh giáo thầy của mình vậy.
Anh chỉ quay đầu lại khẽ cười: “Dùng dao găm rạch cổ tay và cổ chân ông ấy ra!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.