Chương trước
Chương sau
Mấy người lập tức á khẩu. Càng định giải thích thì càng chứng tỏ họ đang sợ hãi. Dương Chính Nghĩa quay qua nhìn Mạc Phong: “Cậu nhóc, cậu nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Phong khoanh tay khẽ cười: “Lời nói của ông có trọng lượng không đấy? Đừng để tới lúc tôi nói cũng như không!”
“Trong bệnh viện này thì vẫn có tác dụng. Tôi trước giờ làm theo lý chứ không phải theo quan hệ. Nếu là do người của tôi không phải thì tôi xin lỗi cậu. Còn nếu cậu làm sai thì cậu nên chịu trách nhiệm”, ông ta vẫn chắp tay sau lưng và nhẹ nhàng nói.
Không thể phủ nhận Dương Chính Nghĩa mang đến cho người khác cảm giác đúng như tên gọi. Đó là vô cùng chính nghĩa. Chắc chắn trước đây ông ta cũng từng là người có tiếng trong giang hồ. Ông đầu quân cho bệnh viện này có lẽ không phải vì tiền.
Một người có thể luyện Thái Cực Âm Thủ tới mức tinh thuần như vậy thì chắc chắn là đã sớm coi danh lợi như mây khói rồi.
Ông ta làm viện trưởng có lẽ là để phát huy tối đa giá trị cuối cùng của mình.
Mạc Phong giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc. Mọi người xung quanh cũng phụ họa theo. Thực ra bọn họ cũng định lên tiếng từ lâu nhưng lại không dám.
Vì dù sao nếu như đắc tội với các bác sĩ trong quá trình khám chữa bệnh thì họ có thể tùy ý ức hiếp bạn.
Ví dụ như thu giường bệnh đuổi bạn đi, thái độ phục vụ trở nên kém hơn hoặc là việc phục vụ ăn uống sẽ không bằng trước đây.
Dương Chính Nghĩa đã ở đây thì bọn họ đương nhiên có thể nói thẳng ra mà không phải kiêng kỵ ai cả.
Mấy bác sĩ đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì sợ tới mức chảy mồ hôi ròng ròng.
“Có chuyện vô lý như vậy sao?”, Dương Chính Nghĩa gầm lên.
Giọng nói của ông ta cũng mang đầy lực uy hiếp, vang vọng khắp cả hành lang.
Ầm.
Trên trần nhà bỗng xuất hiện một vết nứt.
Đám đông sợ hãi. Mấy bác sĩ điều trị chủ chốt run rẩy, hai chân mềm nhũn. Bọn họ biết Dương Chính Nghĩa mà tức giận thì sẽ đáng sợ như thế nào.
Bởi vì khi ông ta tới làm viện trưởng thì viện trưởng trước đó bị đẩy xuống là phó. Ban đầu người đàn ông kia không phục, đi nói xấu Dương Chính Nghĩa khắp nơi khiến ông ta không nhịn được đã đập cho vị phó viện trưởng kia phải nhập viện.
Chỉ một chưởng của ông ta mà đã khiến người kia bị nội thương. Hơn nữa chuyện này khi được báo lên trên thì bên trên cũng nói đỡ cho Dương Chính Nghĩa. Vì khó khăn lắm mới mời được cao nhân về tọa tại bệnh viện Chuyên Khu, nếu như ông ta bỏ đi thì bọn họ biết phải làm sao?
Hơn nữa phó viện trưởng không phải ai khác mà chính là người đàn ông Địa Trung Hải cực kỳ tệ hại kia.
Sau khi bị Dương Chính Nghĩa trị cho một trận thì ông ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Chỉ khi Dương Chính Nghĩa không có ở bệnh viện thì ông ta mới dám huênh hoang đôi chút, còn sau đó là cúp đuôi làm người ngay!
Mạc Phong thấy Dương Chính Nghĩa tức tới mức nhíu chặt mày thì bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ ông già này! Đúng là khí thế hừng hực mà!
Tống Giai Âm thì bị dọa sợ tới mức cứ núp sau lưng anh. Mạc Phong cầm tay cô khẽ vỗ nhẹ. Động tác tinh tế đó có thể giúp cô gái bình tĩnh hơn nhiều trong những lúc như thế này.
“Viện trưởng, chúng tôi…thật sự bị oan uổng mà. Ông có thể vì chúng tôi một chút không?”, người đàn ông trung niên đeo kính lau mồ hôi trán, nói bằng giọng run rẩy.
Dương Chính Nghĩa chau mày khẽ quát: “Lý Đức Hoa đang ở đâu?”
“Cậu…cậu ta vừa nãy bị thằng nhóc kia đánh trọng thương, được đưa tới phòng cấp cứu rồi. Bị gãy xương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.