Chương trước
Chương sau
“Mình… mình không có!”
“…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thi Vũ đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi, bản thân cô ấy cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, cô ấy còn đang tự hỏi, chẳng lẽ mình diễn xuất vụng về vậy sao? !
Cô ấy luôn tỏ ra rất tự nhiên trước mặt mọi người, không bao giờ lại gần Mạc Phong, còn cố ý giữ khoảng cách.
Tuy cô ấy tưởng mình đã làm rất tốt rồi, nhưng đã sớm bị Mục Thu Nghi nhìn thấu. Cô ấy càng cố ý xa lánh thì chứng tỏ càng muốn gần gũi Mạc Phong.
Chỉ vì mối quan hệ với Mục Thu Nghi mà cô ấy đã kìm nén cảm xúc trong lòng.
Một người đàn ông sẵn sàng đưa cô ấy trở về từ duyên hải bằng mọi giá, nếu không có tí cảm tình nào, không cần biết người khác có tin hay không, dù sao thì Mục Thu Nghi cũng sẽ không tin.
“Thôi, không nói chuyện nữa. Mình đi thống kê báo cáo tháng trước đây. Mình đi làm việc trước nhé!”, Tống Thi Vũ vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cô ấy thà đi làm thêm nhiều việc còn hơn trả lời câu hỏi này, nói xong cô ấy liền xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Mục Thu Nghi là người duy nhất còn lại trong phòng, cô đứng bên cửa sổ nhìn Mạc Phong đang nói chuyện bên dưới, không khỏi bĩu môi và nói một cách tủi thân: “Chỉ ước trong lòng anh có em, trăm ngàn trà xanh bên ngoài có là gì!”
Lúc này ở cổng công ty.
Mạc Phong đang chắp tay sau lưng quan sát đoàn người chạy bộ.
“Vương Bưu, chú là đội trưởng dẫn đầu mà lười như vậy à, muốn mọi người cùng bị phạt sao?!”
Vương Bưu, người dẫn đầu ở phía trước, bây giờ mới chạy được một vòng. Từ người chạy đầu tiên giờ gã tụt lại phía sau cùng.
“Anh Mạc! Anh Mạc! Tha cho em đi, em thà không có tiền lương tháng này, chứ không muốn chạy nữa đâu!”, Vương Bưu than thở.
Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa nói: “Được thôi, lương tháng này của chú sẽ sung công quỹ để mọi người liên hoan!”
“Đừng đừng đừng, em chỉ nói đùa vậy thôi, anh coi nó là thật à?!”, gã vội vàng tiếp tục đi theo đội.
Những kẻ bình thường không thích tập thể dục thì lúc này đều mệt tới mức lè lười. Người ta nói nhân viên bảo vệ là công việc nhàn hạ, đúng là thế thật, trông khác gì cái lu không.
Thường xuyên luyện tập thì đã khác rồi, Giang Tiểu Hải là một ví dụ, luôn giữ vững tốc độ.
Trên thực tế, giữ vững tốc độ là đỡ mệt nhất, càng chạy chậm thì càng mệt!
Ding ding ding–!
Lúc này điện thoại di động trong túi anh vang lên, mở ra xem thì hóa ra là Âm Hậu gọi tới, Mạc Phong nghĩ ngợi một chút rồi quay người nhận cuộc gọi.
“Sao vậy?! Có chuyện gì?!”
Đầu dây bên kia Âm Hậu lo lắng nói: “Thiếu chủ, bây giờ anh có rảnh không?! Nhóm người đó lại tới đây, chị Hồng không thể một mình đối phó với bọn họ được!”
“Nhóm người đó là ai?!”
“Mấy gia tộc ở khu Du Châu, nói rằng giá của chúng ta quá cao rồi cùng nhau yêu cầu giảm giá, hơn nữa còn muốn trả lại một số dược liệu đã héo cho chúng ta. Nếu chúng ta từ chối yêu cầu này, ngày nào họ cũng sẽ đến câu lạc bộ phá phách!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.