Chương trước
Chương sau
Màu hồng tôn lên làn da trắng nõn nà, mịn màng và căng mọng như nước của cô.
Ực!
Mạc Phong đứng ngây ngô nuốt nước miếng.
“Hi hi, lần đầu tiên anh nhìn em bằng ánh mắt ham muốn như vậy đấy. Em cứ tưởng mình đã không còn sức hấp dẫn khi đứng trước mặt anh cơ”, Thương Hồng duyên dáng ngả người ra ghế sô pha.
Anh cũng không giấu giếm, chỉ nhún vai: “Yểu điệu thục nữ có người quân tử nào mà không mê đắm. Em đẹp như vậy, anh không nhìn em thì có khác gì là không tôn trọng em!”
“Cái miệng lưỡi kia không biết là đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi!”
Mạc Phong vội vàng giải thích: “Rõ ràng là các cô gái lừa anh mà!”
Phụt!
Thương Hồng cười nắc nẻ. Dáng vẻ cô trông kiều diễm như đóa hoa mới nở. Cô nàng chỉ cần cử động nhẹ là đã đủ quyến rũ chết người rồi, đúng là cực phẩm hiếm có khó tìm.
“Đêm hôm thế này mà anh còn làm việc nhà chắc là vì còn bận tâm về chuyện với cô Từ phải không?”
Mạc Phong khựng người. Anh cũng không biết rốt cuộc mình đang buồn phiền chuyện gì, nhưng cứ có cảm giác phập phồng không yên.
“Em cũng biết à?”
Cô chỉ cười thản nhiên: “Cả Giang Hải đều biết, lẽ nào em lại không?”
“Cả Giang Hải đều biết sao? Vậy tức là Mục Thu Nghi cũng biết sao?”
“Thừa thãi, anh tưởng vợ anh là đồ ngốc chắc. Người ta rộng lượng với anh, biết anh ở ngoài vờn hoa bắt bướm mà không nói. Ở nhà cả đám thế này mà anh còn định lôi thêm một người về để gom đủ một bàn mạt chược à?”
“…”
Giờ nghĩ lại cũng đúng, Mục Thu Nghi luôn giữ thể diện cho anh mọi lúc mọi nơi. Một người phụ nữ như vậy, sao anh có thể phụ cô ấy được chứ?”
Anh đặt chổi qua một bên, ngồi xuống ghế sô pha, khẽ thở dài: “Anh cũng không biết làm sao nữa, chỉ là có cảm giác hoang mang. Em nói xem có phải anh bị bệnh rồi không. Rõ ràng là anh không thích Từ Giai Nhiên, cô ấy sắp kết hôn thì anh phải vui mừng mới phải, vậy mà cứ có cảm giác bất an, giống như…”
“Ví dụ như anh có một món đồ chơi, dù anh không thích chơi lắm nhưng hàng ngày nhìn thấy nó thì anh vẫn thấy quen với sự tồn tại của nó. Bỗng có một ngày, có người lấy mất món đồ chơi đó của anh hoặc là mang đi cho người khác thì phản ứng đầu tiên của anh sẽ là hoảng loạn đi tìm kiếm. Thực ra anh không biết, món đồ chơi tầm thường đó dần dần đã chiếm một vị trí trong lòng anh rồi!’, Thương Hồng nâng ly trà khẽ nhấp môi. Giọng nói của cô vô cùng bình thản.
Mạc Phong không khỏi ngẩng lên nhìn Thương Hồng khi nghe thấy giọng điệu bình thản của cô.
“Em có thấy anh tham lam không?”
Cô khẽ đung đưng đôi chân trần trắng nõn rồi ngồi thẳng dậy. Đến ngay cả động tác đó cũng toát ra khí chất của hoàng gia quý tộc. Chắc chắn điều đó có liên quan tới môi trường sống hồi nhỏ của cô.
“Tham lam sao? Từ xưa tới nay anh hùng khó thoát ải mỹ nhân! Anh chưa từng phụ một người phụ nữ nào, có thể làm được như vậy đã là khá lắm rồi. Đàn ông có thể đào hoa nhưng không được vô trách nhiệm! Bất luận anh làm gì thì em đều ủng hộ anh vô điều kiện. Dù một ngày nào đó anh trở thành kẻ xấu xa và cả thế giới đều ghét anh thì em cũng vẫn đứng về phía anh, cùng anh chịu phong ba bão táp!”
Em sẽ cùng anh chịu phong ba bão táp!
Mặc dù câu nói này nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng không biết cô phải dũng cảm thế nào mới nói ra được không chút gượng gạo như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.