Chương trước
Chương sau
“Cậu không hiểu rồi. Uống say rồi thì sẽ nói ra những câu thật lòng đấy. Bây giờ cậu hỏi cô ấy cái gì cô ấy cũng nói hết, nhưng qua ngày hôm sau là quên sạch! Một cô gái uống tận mấy thùng bia sao có thể không say chứ!”
Nhìn những chai bia vương vãi trên mặt đất, Từ Giai Nhiên vẫn có thể đứng vững chứng tỏ cô ấy có tửu lượng cũng không đến nỗi nào, nếu là người khác e rằng đã nằm bò ra mặt đất không dậy nổi từ lâu rồi.
Mạc Phong đặt năm trăm tệ đặt ở trên bàn: “Đây là tiền ăn cơm, tôi dìu cô ấy đi trước đây!”
“Nhiều quá, cậu Mạc, không cần nhiều thế đâu. Chỗ chúng tôi chỉ là cửa tiệm nhỏ không cần trả nhiều tiền như vậy đâu!”, chủ tiệm muốn đưa lại tiền cho anh, nhưng Mạc Phong lại né tránh: “Phần thừa coi như tiền tiêu vặt tôi cho nhóc kia đi, được rồi, có gì thì lần sau nói!”
Sau khi dứt lời, anh đứng dậy, ôm Từ Giai Nhiên theo kiểu công chúa vào lòng.
Anh dìu cô ấy đến chiếc xe đạp của mình và đặt cô ấy lên băng ghế sau.
“Ôm chặt vào nhé!”, Mạc Phong bình thản nói.
Từ Giai Nhiên dựa đầu vào lưng anh, vòng tay qua eo anh: “Chúng ta đi đâu bây giờ?!”
“Đưa cô về nhà! Con gái sao uống nhiều như vậy chứ!”
Anh đạp xe đạp lên cầu vượt, trên đó đều là ô tô con, hơn nữa tốc độ không hề chậm, điều khó chịu nhất là một chiếc xe đạp cà tàng chạy còn nhanh hơn cả ô tô con.
Trên cầu vượt.
Mạc Phong đạp xe một mực chắn trước một chiếc Buick.
“… Có biết lái xe không vậy? Không biết các phương tiện không phải xe cơ giới không được phép đi trên cầu vượt sao?”
Tên tài xế không giận vì chuyện xe đạp lên cầu vượt, hay là việc cảnh sát giao thông, mà vì anh ta lái xe bốn bánh mà còn không thể chạy nhanh hơn xe đạp hai bánh của Mạc Phong. Điều quan trọng nhất là có một người phụ nữ đang ngồi phía sau!
Một chiếc xe đạp cà tàng có thể chạy một trăm dặm/ giờ thì tốc độ phải nhanh đến mức nào chứ.
“Ai nói xe tôi không phải xe cơ giới, tôi còn có thể tăng tốc đấy!”
Nói xong, Mạc Phong đạp mạnh một cái, tốc độ còn nhanh hơn trước, bỏ xa chiếc Buick phía sau.
Một biệt thự nhỏ ở phía đông thành phố Giang Hải.
Trước kia Mạc Phong đã biết nơi ở của ba gia tộc lớn ở Giang Hải, nên rất dễ dàng tìm được nhà họ Từ.
Tuy nhiên, khi xe đạp vừa đến cổng tiểu khu thì bị bảo vệ chặn lại.
“Này! Làm gì vậy? Dừng lại! Không phải người của hộ sống bên trong thì không được phép vào!”, một nhân viên bảo vệ đứng ngoài cổng chỉ dùi cui vào anh khẽ quát.
Mạc Phong vội vàng dừng lại: “Anh bảo vệ, tôi không phải người sống bên trong nhưng cô ấy thì có!”
“Xì, đừng vớ vẩn nữa, ngồi xe đạp mà có thể sống ở…”
Nhân viên bảo vệ sải bước đi về phía sau, vừa nhìn thấy Từ Giai Nhiên liền lập tức kính cẩn nói: “Cô Từ… Cô Từ!”
Lúc này Từ Giai Nhiên trừng đôi mắt xinh đẹp: “Mở cửa!”
“Vâng, vâng! Tôi sẽ mở cửa ngay!”, tên bảo vệ vội gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa.
Mạc Phong chỉ cười khổ, xã hội này thực dụng quá!
Đạp xe đến bên ngoài một biệt thự, mức độ xa hoa này còn xa hoa hơn nhiều so với nhà ở Nam Sơn của Mục Thu Nghi, anh đã từng đến nhà họ Từ một lần nên rất dễ dàng tìm được đó là căn nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.