Chương trước
Chương sau
“Tới nơi rồi!”
Mạc Phong ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi, nói không chừng còn cao hơn nghìn thước so với mực nước biển, thẳng đứng một trăm tám mươi độ, đừng nói là bắt bọn họ trèo qua đấy nhé?
Dù một người có khinh công tốt đến đâu thì cũng khó mà vượt qua được ấy chứ?
“Cô có chắc là đây không thế? Không đi nhầm chỗ đâu nhỉ?”
Trưởng lão Linh không khỏi cười giễu cợt: “Trông tôi giống như đang lừa mấy người lắm à? Đây là cửa chính để rời khỏi mười tám trại Nam Khương chúng tôi!”
“Cổng ở đâu cơ?”
Mạc Phong áp sát vào vách núi, nhìn quanh không thấy chỗ nào có thể bám tay vào, dù muốn trèo lên cũng gần như bất khả thi.
Lúc này, trưởng lão Linh ngồi xổm xuống, xoay tảng đá trên mặt đất, vách núi phía sau bắt đầu rung lên.
Một phần của vách đá từ từ nhô ra, dần dần tạo thành hình dạng của một chiếc cổng đá.
Rào rào rào!
Cổng đá chậm rãi chuyển động, Mạc Phong chứng kiến cảnh này không khỏi sững sờ, anh cũng không hiểu cổng đá được tạo ra như thế nào, thiết bị này có lẽ đã tồn tại hàng trăm năm, từa xa xưa mà họ đã có thể thiết kế một thiết bị tương tự như cổng điện tử của thế giới hiện đại ngày nay rồi.
Vậy nên phải thừa nhận rằng chỉ số thông minh của người xưa chưa chắc đã kém hơn người hiện đại!
“Chúng tôi đi đây! Sau này sẽ gặp lại!”, Mạc Phong khoác ba lô lên vẫy tay chào mọi người.
Trưởng lão Phong lúc này không nhịn được cười lớn: “Thằng nhóc thối tha kia! Lần sau chúng ta sẽ phải đánh thêm ba trăm hiệp nữa nhé!”
“Nhất định! Lần sau chúng ta nhất định phải chiến đấu hẳn mấy trăm hiệp!”
Cổng đá chậm rãi khép lại, nhưng xuyên qua khe hở dường như anh nhìn thấy một thân ảnh thanh tú, đứng cách xa mọi người, lẳng lặng nhìn về phía bên này.
“Khương Na?”, Mạc Phong khẽ thì thầm, lúc này mới nhớ tới vừa mới tỉnh dậy đã bị giục lên đường, xem ra anh vẫn chưa nói lời từ biệt với Khương Na.
Nói chung, thời gian ở Nam Khương cũng nhờ có lòng hiếu khách của cô ấy mà anh mới phát hiện ra linh thạch Lửa, ước chừng ngay cả trưởng lão Linh cũng cũng không thể ngờ tới trong động Huyền Nhai này lại có một hang động khác!
Cổng đá chậm rãi khép lại, anh không nhịn được mà thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng sẽ gặp lại!”
Tại một chuồng lợn ở trấn Bạch Dương, thành phố Côn Minh.
Rầm!
Sàn bên trong chuồng lợn bị đẩy sang một bên, bỗng có một mùi gì đó xộc ngay lên mũi của Mạc Phong: “Quái! Vị trí bí mật mà bọn họ tìm có mùi nồng nặc quá!”
Khi anh bước ra, hơn chục con lợn cứ thế nhìn chằm chằm Mạc Phong.
“Mẹ kiếp! Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta bị lừa thế nhỉ?”
Trương Phong cũng vội vàng leo lên khỏi mặt đất, bịt mũi tức giận nói: “Tránh ra, tôi chuẩn bị nôn hết cơm vừa ăn ra rồi!”
Một số người vội vàng chạy thoát ra từ bên trong và bịt kín mặt đất đã được mở ra trước đó.
Ra khỏi chuồng lợn này, họ nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe địa hình đang đỗ.
“Thiếu chủ! Chúng tôi đợi cậu ở đây rất lâu rồi!”, Mộc Linh Lung thò đầu ra ngoài xe trêu.
Mạc Phong không thể nói nên lời: “Mộc Linh Lung? Sao cô lại ở đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.