Chương trước
Chương sau
Bọn họ túm lại thương lượng xem cần làm gì. Mạc Phong thì nhìn phong cảnh ở phía xa.
Diệm Phi thấy anh đứng qua một bên bèn vỗ vai: “Nhìn gì vậy?”
“Cô nhìn xem chỗ kia có giống Bạch Hổ không?”, anh nhướn mày cười xấu xa.
Rõ ràng Diệm Phi hiểu hàm ý trong lời nói của Mạc Phong. Cô nghiến răng tức giận: “Chẳng ra thể thống gì! Có phải anh đào hoa với tất cả con gái như vậy không?”
“Đương nhiên không phải như vậy mà phải có duyên, có điều từ nhỏ tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp là đều thấy có duyên cả!”
“Phụt!”
Diệm Phi bị chọc tới mức phì cười. Có lẽ anh ấy đã khỏi thật rồi, nếu không thì tinh thần không thể tốt như vậy được.
“Bạch Hổ à?”, Trương Phong nghe thấy vậy bỗng quay đầu lại.
Hắn nhìn theo hướng Mạc Phong đang nhìn, bỗng vỗ tay với vẻ vui mừng: “Chẳng trách! Sao tôi cứ cảm thấy kỳ lạ, hóa ra phía trước còn bố trí thêm Bạch Hổ hóa hung nữa! Vừa hay như vậy có thể khắc chế được long mạch!”
Điều này cũng giải thích được việc tại sao con yêu long trong đầm Bích Thu lại có thể sống sờ sờ như vậy. Hóa ra là có kẻ giở trò sau lưng.
“Kêu người đi phá hủy tòa kiến trúc trước mặt đi, rồi trồng cây lên đất trống!”, trưởng lão Linh quay đầu nói nhỏ với mấy người bên cạnh.
Nhận được mệnh lệnh, mấy người lập tức rời đi. Vùng đất Bạch Hổ hóa hung chính là vị trí đối diện với miếu tổ. Rõ ràng là có kẻ cố ý bày ra bố cục như vậy để phá hủy phong thủy nơi đây.
Bao nhiêu cao thủ Nam Khương không nhìn ra vấn đề vậy mà Trương Phong vừa tới đã phát hiện ra ngay. Điều đó khiến trưởng lão Linh phải công nhận pháp thuật của hắn còn cao siêu hơn cả mình.
Mạc Phong đứng bên cạnh cười lúng túng. Anh mới đùa một câu thôi mà có thể giải quyết được vấn đề bao lâu này của Nam Khương.
“Toàn bộ nhận lệnh, vì ân nhân của Nam Khương, tiến hành lạy ba lạy, dập đầu chín cái!”
Soạt!
Những người xung quanh lập tức quỳ xuống dưới chân Mạc Phong.
Điều này khiến anh cảm thấy thật khó xử. Vấn đề là do Trương Phong giải quyết, tại sao lại lạy anh!
Đến ngay cả Diệm Phi cũng phì cười quỳ xuống vái lạy. Nếu mà ở thời cổ đại thì đúng là chỉ có đế vương mới được hưởng thụ sự đãi ngộ như thế này.
“Đừng đừng đừng. Tôi có làm gì đâu, mọi người quỳ làm gì. Mau đứng lên đi!”, Mạc Phong vội vàng nói với mọi người.
Nhưng bọn họ vẫn không chịu đứng dậy khiến anh cảm thấy cạn lời. Trước đó anh chỉ nói đùa vài câu, lơ ngơ thế nào lại giải quyết được vấn đề khó của bọn họ.
Trương Phong bước tới vỗ vai anh: “Được rồi, bọn họ muốn quỳ thì để họ quỳ đi, có biết vì sao lại không lạy tôi mà lạy anh không?”
“Tại sao?”, Mạc Phong cảm thấy không hiểu.
“Bởi vì tôi là đạo sĩ, không thể nhận lễ dành cho đế vương, sẽ bị tổn thọ! Tôi vốn chẳng còn mấy năm, nếu mà bị mất nữa thì xong con ong! Anh thì khác, mệnh thiên tử là của anh, không lạy anh thì lạy ai!
“Biến, từ sáng tới tối chỉ giỏi nói phét!”
“…”
Sau khi tế tổ xong, vị trí Bạch Hổ hóa hung cũng được phá hủy, mọi người tưởng như vậy đã kết thúc.
Nào ngờ lúc này Trương Phong lại lên tiếng: “Đừng đi vội ! Đã làm thì làm cho tới. Tôi có thể đảm bảo Nam Khương sẽ mưa thuận gió hòa trong vòng ba trăm năm!”
“Thật sao? Mưa thuận gió hòa trong ba trăm năm à?”, mọi người kinh hãi hô lên.
Mạc Phong cũng sững sờ. Mặc dù Trương Phong là người nhiệt tình nhưng không bao giờ nhiệt tình tới mức đó.
“Này này, cậu phải giữ lại chút gì cho mình chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.