Chương trước
Chương sau
“Sao lại tốt với em như vậy! Em không xứng!”, Bạch Doanh khóc đến nhòa cả mắt.
Nhưng Vưu Giai Hàng chỉ khẽ lắc đầu đáp: “Đều là do tôi cam tâm tình nguyện!”
… …
Lúc này trong đầm Bích Thu.
Mất đi trợ thủ Bạch Doanh, Mạc Phong phải một mình chiến đấu nên càng khó khăn hơn rất nhiều.
Mọi người đều bị thương nặng, Trương Phong trước đó vì triệu hồi Tứ Đại Thiên Vương mà cơ thể suy nhược, chưa thể hồi phục kịp.
Năm vị trưởng lão thì đứng nhìn, không biết là do lực bất tòng tâm hay là không muốn giúp đỡ.
Nam Khương bình thường không ít cao thủ nhưng giờ đều lặn không tăm tích.
Mạc Phong giờ có muốn chuồn cũng khó vì con Hắc Long này đã nhắm đến anh rồi.
Diệm Phi phất tay một cái, từ đầu ngón tay cô cháy lên một ngọn lửa. Vốn cô muốn giúp Mạc Phong một tay, kết quả là đốt phải đuôi của Hắc Long khiến nó càng điên tiết hơn.
“Gràoooo! Lũ người phàm chết tiệt! Chúng bay đều đáng chết!”, Hắc Long giận dữ gầm lên một tiếng, như thể nó muốn ra một đòn chí mạng.
Nước trong đầm Bích Thu ngày càng dâng lên, xem ra con Hắc Long này vẫn ở lại đây là vì muốn chờ mắt biển hoàn toàn bị phá vỡ, gây ra đại hồng thủy.
Chỉ cần mắt biển không còn thì Nam Khương này sẽ bị nhấn chìm trong nháy mắt. Đến lúc đó, con yêu quái này đi đâu mà chẳng được?
Xem ra, thời gian còn lại cho Mạc Phong và những người khác cũng không còn nhiều nữa!
Đột nhiên anh nhớ đến lời Trương Phong nói lúc trước. Vào lúc tính mạng lâm nguy, nói không chừng có thể khai triển bước thứ ba của Thất Tinh Bộ cũng nên!
Mặc dù kế hoạch này có chút mạo hiểm, nhưng đến nước này cũng không còn cách nào khác!
Hắc Long lao về phía Diệm Phi, muốn nuốt chửng cô.
Nhưng Mạc Phong đã lao tới trước, dùng lực đẩy Diệm Phi ra, hét lên: “Đỡ lấy cô ấy!”
“Được!”, Trương Phong vội vã tiến lên ôm lấy Diệm Phi đang rơi xuống.
Trong lúc vội vã, hai tay của Trương Phong cũng không còn được lịch sự như mọi khi, vô tình đặt lên vị trí không nên chạm vào.
Bốp!
Diệm Phi tát Trương Phong bốp một cái, hằn học nói: “Sờ vậy đủ chưa? Bỏ tay ra ngay!”
“Tôi… ban nãy chỉ là vô tình. Sao lúc anh Phong ôm cô, cô lại không tát anh ấy? Bàn tay của anh ấy còn “hư hỏng” hơn của tôi mà!”, Trương Phong ấm ức ôm mặt.
Ban nãy quả thực chỉ là vô ý. Trước đó, Mạc Phong cũng từng đỡ Diệm Phi lúc cô bị Hắc Long hất ra, bàn tay của anh còn thám hiểm tận bên trong ấy chứ!
Thế mà Diệm Phi không những không đánh Mạc Phong mà còn cảm ơn anh. Cùng một việc mà phân biệt đối xử với Trương Phong như vậy.
Lúc này trong đầm Bích Thu, sau khi Mạc Phong đẩy Diệm Phi ra, Hắc Long há cái miệng nồng nặc mùi máu tanh lao về phía Mạc Phong.
Mạc Phong dùng kiếm gang mồm nó ra, khiến nó không thể khép miệng vào được.
Nhưng con rồng này như thể đang phát điên, cứ thế lao xuống nước. Có lẽ nó lại muốn giở mánh cũ!
“Xong rồi xong rồi! Lại bị lôi xuống nước rồi!”, trưởng lão Tôn đứng bên cạnh giậm chân bình bịch thương tiếc nói.
U Mộng lúc trước cũng bị lôi xuống nước, lúc trở ra đã chỉ còn là một đống xương.
Trưởng lão Linh cau chặt mày lại, chăm chú nhìn xuống mặt nước.
Lúc này mặt đầm Bích Thu vô cùng yên ắng. Ngoài mực nước đang không ngừng dâng cao thì không có gì khác thường.
Có điều nước đang không ngừng chảy ra, nếu không nghĩ cách lấp cái mắt biển này vào thì dù có giải quyết được con Hắc Long kia, Nam Khương vẫn sẽ gặp họa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.