Chương trước
Chương sau
U Mộng huơ tay, định đóng băng thứ chất lỏng mà Hắc Long vừa phun ra. Nhưng không ngờ, thứ chất lỏng màu đen kia lại ăn mòn luôn cả khối băng.
Bịch!
Thứ chất lỏng kia ăn mòn mọi thứ, khiến U Mộng đang đứng trên ngọn cây cũng ngã lộn nhào xuống.
“Đại tế ti!”, mọi người hoảng hốt la lên.
Hoàn toàn không để U Mộng hay những người khác có thời gian phản ứng lại, nó đâm đầu xuống nước rồi đột nhiên phi thẳng lên, nuốt gọn U Mộng.
Như thể đã rút được kinh nghiệm từ lần trước định nuốt chửng Bạch Doanh, nó cố tình kéo U Mộng xuống nước. Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Con Hắc Long này không thể bơi đi nơi khác được. Dù gì ngoài đầm Bích Thu này ra thì không sông ngòi kênh rạch nào chứa nổi nó.
“Đây… Nó ăn thịt ông ấy rồi sao?”, Trương Phong nhìn xuống mặt nước kinh hãi hỏi.
Quả thực là lúc đi hết mình lúc về hết hồn!
Năm vị trưởng lão giờ cũng vô cùng hoảng hốt. Quân bài cuối cùng trong tay họ giờ đã dễ dàng bị Hắc Long nuốt gọn.
Vụt!
Hắc Long bay lên trời, từ trong cái miệng đen ngòm của nó phun ra một thứ gì đó.
Đó là một đống xương trắng, điều đặc biệt là còn có những mảnh quần áo khớp với bộ quần áo mà đại tế ti U Mộng vừa mặc.
“Mẹ kiếp! Mới đó mà đã thành đống xương rồi ư?”, Mạc Phong buột miệng chửi thề một câu.
Đại tế ti ngông cuồng ban nãy cứ như vậy mà bị ăn sạch sao? Chết thế này cũng quá mất tôn nghiêm đi!
Khương Na đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì gào khóc: “Ông ngoại!”
Khương Na muốn lao tới chỗ con Hắc Long nhưng đã bị những người xung quanh cản lại.
Diệm Phi quay lại vẫy tay ra lệnh: “Đưa thiếu tư mệnh đi! Rời khỏi đây!”
“Vâng!”
Con Hắc Long đứng giữa đầm Bích Thu lắc lắc cái đầu, hừ lạnh: “Cái gì mà đại tế ti, không biết lượng sức mình. Mau cút hết đi, không thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Vậy xin hỏi, mày định không khách sáo kiểu gì?”, Mạc Phong một tay chắp sau lưng, một tay cầm kiếm Tàn Uyên chỉ vào mặt nước. Nước trong đầm đột nhiên chuyển động như thể đang sôi lên sùng sục.
Cây cối xung quanh cũng nghiêng ngả, lá cây kêu xào xạc, mưa bụi giăng khắp nơi, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên vô cùng quỷ dị.
Con Hắc Long đột nhiên lùi về sau mấy bước. Ban nãy nó còn đang định tiến lên thì nay đã lùi vào sâu trong đầm Bích Thu.
Như thể nó vô cùng sợ thanh kiếm Tàn Uyên mà Mạc Phong cầm trong tay. Ánh mắt nó nhìn Mạc Phong đã không còn vẻ khinh bỉ và hống hách như trước mà trở nên e dè như thể sợ rằng Mạc Phong sẽ đột nhiên tấn công mình vậy.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, đặc biệt là năm vị trưởng lão.
“Cái tên nhãi này rốt cuộc lai lịch thế nào vậy? Chỉ dùng kiếm ý cũng dọa được cả con Hắc Long này!”
“Mọi người không cảm thấy sát khí vô cùng mạnh mẽ sao? Khí thế mạnh mẽ này tôi chưa từng được thấy! Tên nhóc này không phải dạng vừa đâu!”
“Liệu có phải vì thanh kiếm mà cậu ta đang cầm trong tay không?”
“… …”
Trưởng lão Phong đứng bên cạnh ôm thanh kiếm Hắc Bạch Huyền Tiễn cười nhạt nói: “Không phải ai cũng xứng với thanh kiếm kia, càng không phải ai cũng dùng được nó đâu. Sau khi việc này xong xuôi, tôi nghĩ chúng ta phải cố gắng kết giao với tên nhóc này mới được!”
“Ông thực sự tin cậu ta có thể trấn áp con Hắc Long này sao? Đến đại tế ti cũng thất bại, chỉ dựa vào tên nhóc này mà được sao?”, trưởng lão Linh kinh ngạc hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.