Chương trước
Chương sau
Ngay lập tức, hắn bước đi như bay trên mặt nước, trong nháy mắt, đã đến chỗ con Hắc Long, nắm lấy hai sợi râu của nó và kéo mạnh.
Đau quá, con Hắc Long hất lên một cái, khiến Vưu Giai Hàng bay xa mấy chục mét ra ngoài.
Hơn nữa, Hắc Long còn đang định nuốt chửng Vưu Giai Hàng, Trương Phong lập tức làm phép kéo bốn thiên vương về phía trước để chặn Hắc Long.
Rõ ràng phân hồn của Tứ Đại Thiên Vương hoàn toàn không phải là đối thủ của con Hắc Long này, không biết có phải sức của Trương Phong càng ngày càng yếu không, tóm lại là thấy sức của Tứ Đại Thiên Vương rất bình thường, ngay cả mấy chiêu này của Hắc Long cũng không đỡ được.
Mạc Phong nhảy lên, nhanh chóng đỡ lấy Vưu Giai Hàng đang bay: “Anh không sao chứ?!”
“Đừng quan tâm đến tôi, đi cứu người đi! Bạch Doanh đang gặp nạn!”, Vưu Giai Hàng sau khi đứng vững trên mặt nước lại định lao về phía con Hắc Long, xem ra là muốn liều mạng đây mà.
Nhưng Mạc Phong kéo Vưu Giai Hàng lại, tức giận nói: “Đừng làm bậy! Bây giờ mà xông lên chả khác nào chui đầu vào rọ cả?!”
“Đồ nhát gan! Thật không ngờ anh lại tham sống sợ chết như vậy. Có bản lĩnh thì đi cứu Bạch Doanh đi!
Nếu không có thì tránh ra!”
Vưu Giai Hàng đẩy Mạc Phong ra và lao về phía con Hắc Long một lần nữa.
Lần này Mạc Phong không giữ hắn lại, nhưng thành thật mà nói, tình cảm của Vưu Giai Hàng dành cho Bạch Doanh sâu nặng hơn nhiều so với tình cảm của anh dành cho Bạch Doanh.
Thậm chí anh còn có cảm giác rằng nếu Bạch Doanh đi theo hắn, cô ấy có thể sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Mạc Phong cũng cầm kiếm lao về phía Hắc Long, Trương Phong mồ hôi nhễ nhại, hai tay rốt cuộc không giữ được nữa mà buông xuống, bốn vị thiên vương ở phía xa cũng biến mất.
Nhưng con Hắc Long này còn hoành hành hơn.
Cho dù Vưu Giai Hàng bị thương, nhưng khinh công vẫn không thua gì trước đó, nhanh chóng nhảy vào trong miệng Hắc Long, nắm lấy râu của nó vung mạnh nhảy đến khóe miệng.
Một thứ mùi hôi thối có thể gọi là cá trích đóng hộp tỏa ra từ miệng con Hắc Long ngay lập tức khiến hắn thậm chí không thể mở mắt.
“Không đánh răng một ngàn năm, hôi thối quá!”
Con Hắc Long vươn hai bàn chân trước ra, định đập về phía khóe miệng, thì Vưu Giai Hàng dùng chân đá mạnh ra, cơ thể bay lộn ngược ra ngoài, sau đó ném một con bọ vào miệng nó.
Khi ném vào hắn còn niệm chú, nếu đoán không nhầm thì thứ mà hắn ném vào là cổ trùng.
Khi Vưu Giai Hàng vừa rút lui thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió. Hắn vừa định quay đầu lại thì thấy Mạc Phong đang lao về phía Hắc Long với tốc độ rất nhanh.
Vào lúc này, hắn chỉ thấy ánh sáng đỏ bập bùng trên tay phải của anh, nắm đấm của anh dường như đang bốc cháy.
“Nhổ ra cho ông!”
Bùm–!
Cú đấm trúng cổ họng của Hắc Long, không biết là lực quá mạnh, hay là Hắc Long vốn đứng không vững mà cơ thể nó đổ xuống.
Rầm–!
Cơ thể to lớn ngã xuống đầm, mặt nước trong chốc lát dâng lên rất cao, nước chảy ra càng nhiều.
Con Hắc Long nằm trong hồ nước co quắp, như thể nó đã lả đi trước cú đấm của Mạc Phong.
“Đậu! Anh Mạc giỏi quá, một đấm đã giải quyết được nó?!”, Trương Phong cũng chạy nhanh đến, kêu lên.
Trước giờ con Hắc Long này điên cuồng vô biên, không coi ai ra gì, chỉ một cú đấm thế này thì làm sao mà giải quyết được.
Chỉ nhìn thấy nó ngã xuống nước cơ thể co quắp, miệng nôn khan, giây tiếp theo, nó ngửa mặt lên trời nôn ra một ngụm lớn.
Một luồng sáng trắng bay ra khỏi miệng nó, chính là Bạch Doanh đã bị nuốt chửng trước đó.
“Mạc Phong! Bắt lấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.